Chương 8: Kịch bản

Giản Vãn luôn bất lực trước sự bám dính hơn cả cao da chó của Thẩm Viên, cuối cùng cô vẫn như một con thiêu thân trở về chỗ ngồi của mình để ăn xong bữa tối.

Thật ra cũng ăn không được mấy miếng, phát sinh loại chuyện khó hiểu như vậy cô cũng không còn khẩu vị, cơm và đồ ăn còn lại rất nhiều.

Thẩm Viên từ đầu đến cuối đều không động đến một hạt cơm, thỉnh thoảng gắp cho cô một ít đồ ăn, thấy trong bát cô còn sót lại một ít canh, anh rất tự nhiên đưa lên đến bên môi.

Hành động giúp đỡ vô thức giải quyết đồ ăn thừa này đã quá quen thuộc, Giản Vãn cau mày.

Thẩm Viên chú ý đến biểu hiện của cô và đặt bát súp xuống.

"Không muốn anh ăn sao?"

"Mời anh ăn xong lập tức rời đi."

"Bà xã không muốn cho anh ăn, vậy tôi sẽ không ăn."

Anh trong mắt hiện ý cười, từ bề ngoài mà nói, so sánh lại giống như cô đang dở tính trẻ con ấu trĩ.

Giản Vãn cảm thấy rằng nếu cô ấy còn tiếp tục ở cùng phòng với anh ta cô sẽ tức chết, vì vậy cô trở về phòng ngủ chính, khóa cửa lại và nghĩ biện pháp đối phó.

Nhờ bạn bè giúp đỡ? Tìm người quản lý để giúp đỡ? Liệu anh ấy có chịu hợp tác không còn khó nói, đối mặt với người quen anh ta một câu một câu bà xã, giải thích không khéo sẽ càng thêm phiền phức.

Dùng thuốc mê với anh ta? Đó vẫn là thủ đoạn trong tiểu thuyết và phim ảnh, trên thực tế người bình thường trong nhà làm gì có thứ này.

Giản Vãn nghĩ đau đầu vẫn không nghĩ ra cách giải quyết, may thay cô liên lạc với trợ lý của Tống Nghiêu và biết rằng Tống Nghiêu sẽ không về trong hai ngày tới, cô hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng không thể che giấu nỗi lo lắng ngày càng lớn trong lòng cô.

Thời gian kéo dài quá lâu, cần phải mời vị khách không mời mà đến trong phòng kia đi càng sớm càng tốt, và vợ chồng cô sẽ quay lại với nhau.

Có chút khát, cô vào bếp tìm nước chanh.

Thịt và món ăn còn thừa từ tối nay đều được cất trong tủ lạnh, còn rau thì đã bị vứt vào thùng rác, trong nhà không có đồ ăn vặt, chỉ có một túi bánh mì nhỏ lót dạ cho đỡ đói, không có dấu hiệu bị động đến. Anh ấy thực sự không ăn gì cả.

Diễn đến nghiện rồi sao?

Giản Vãn uống liền hai cốc nước đi ra ban công lấy quần áo.

Gió đêm nay rất lớn, thổi dọc theo ban công nhỏ của phòng khách, thanh âm của Thẩm Viên truyền vào màng nhĩ cô theo tiếng gió.

Anh ấy đang nghe điện thoại, có vẻ là một người bạn, giọng điệu khá dễ nghe.

"Tôi muốn hỏi anh một chuyện. Nếu một ngày vợ anh vô cùng tức giận, tới mức thay đổi mọi thứ của đồ của anh trong nhà, bao gồm đồ trang trí trong phòng, sách vở, đồ vệ sinh cá nhân, quần áo, đồ lót, thậm chí cả nhẫn cưới, anh sẽ làm thế nào?"

Bên kia truyền đến một giọng nói lớn, so với Thẩm Viên thanh âm còn nghe rõ ràng hơn.

“Anh Thẩm, anh tối muộn không hưởng thụ cuộc sống vui vẻ mà còn đang nghiên cứu kịch bản sao?”

" Cậu còn chưa trả lời tôi."

"Hừm, câu hỏi này đơn giản thôi. Đàn bà thay đổi tất cả những đồ vật quen thuộc của chồng mình. Một là bộc lộ sự tức giận, hai là đang thể hiện sự tồn tại của mình. Làm chồng thì nhất định phải chiều theo ý vợ mà cư xử cho phù hợp. Như vậy cô ấy khẳng định sẽ vui vẻ! Một khi cô ấy vui vẻ, thì tức giận sẽ tan đi rồi !"

Thẩm Viên cười nhạt, hoà trong gió đêm làm người ta ngứa ngáy.

"Tôi cũng nghĩ như thế."

Làm sao Giản Vãn có thể không nhận ra nhân vật chính của câu chuyện này là cô và anh ta, cô rút quần áo rồi bước nhanh đến phòng để đồ, cô tức giận gấp đồ đến mức cổ áo cũng bị lộn ngược - cô rất tức giận. Kể từ khi anh ta tự xưng là chồng cô, cô đã nghi ngờ rằng anh ta đang đóng kịch, nhưng không có bằng chứng nào chứng minh điều đó. Vừa rồi anh ta dùng chuyện giữa họ làm kịch bản để thảo luận với người khác, cuối cùng cũng hoàn toàn xác nhận nghi ngờ của cô.

Quả nhiên, từ đầu đến cuối anh ta đều tự biên tự diễn.