Chương 9: Sợ đau

Là do quá nhàm chán? Hay quá hận?

Trong sâu thẳm hơi thở tràn ngập nỗi buồn, Giản Vãn nhắm mí mắt lại.

Đã sớm dự đoán có ngày hôm nay xảy ra không phải sao? Vào khoảnh khắc cô quyết định từ bỏ anh ấy bảy năm trước.

"Nghĩ gì mà nhập thần vậy? Quần áo rơi hết rồi.”

Quần áo trên tay trong lúc lơ đãng đã rơi xuống đất từ lúc nào, bị đôi tay người đàn ông vững vàng nhặt lên, mắc vào móc áo rồi treo lên.

Anh đưa tay ra sau lưng cô, tư thế này giống như cô đang rúc vào lòng anh, nhiệt độ cơ thể ấm áp như đang là phẳng lưng cô.

Giản Vãn giống như bị kim chích ngay lập tức bật dậy.

"Tại sao anh không gõ cửa?"

"Gõ rồi , em không có nghe thấy."

Cô bị nghẹn lại , "Có chuyện gì vậy?"

"Giúp anh bôi thuốc."

Vết thương trên cánh tay Thẩm Viên bắt đầu đóng vảy, so với tối hôm qua tốt hơn nhiều, nhưng vẫn cần bôi thuốc, chẳng lẽ hắn không thể tự mình bôi hay sao?

Giản Vãn không thể tưởng tượng được rằng giữ anh ta hai đêm vẫn không đủ, Thế mà còn muốn tiến xa hơn.

"Không bôi."

Giản Vãn đi thẳng trở lại phòng ngủ chính, lúc sau thấy anh ấy không nói gì, nhưng khi đang định đóng cửa phòng lại, cửa phòng đã bị một lực đẩy ra, là Thẩm Viên đang giữ cửa giống như muốn dùng lực vào trong.

Cô sửng sốt, "Anh làm gì vậy!"

"Không giúp bôi thuốc thì anh cùng em ngủ, nếu không anh sẽ tổn thương."

Sau đó cô lập tức sững sờ - Thẩm Viên xoay người lại, tấm lưng rắn chắc cường tráng, nhưng trên đó có vô số vết máu lớn nhỏ, tạo thành một đường thẳng từ bả vai kéo dài đến tận thắt lưng, mặc dù vết thương đã đóng vảy, nhưng vẫn là khiến lòng cô bất giác trầm xuống.

Thì ra anh ấy không lừa cô, loại vết thương ở nơi này thực sự cần được giúp đỡ.

"Làm sao lại thành như thế nào?"

Trong khi dùng tăm bông bôi thuốc, Giản Vãn hỏi Thẩm Viên đang nằm trên ghế sô pha.

"Bị một cái cây đập vào."

"..."

Tại sao không nói rằng đã bị cắt bởi một thiên thạch luôn đi.

Đương nhiên cô sẽ không tin câu trả lời ngớ ngẩn nói cho có lệ này, vết thương này không giống như do vũ khí sắc nhọn gây ra hay do tai nạn xe cộ, cho nên dù cô có hỏi bao nhiêu, nếu anh không muốn trả lời, cô đương nhiên sẽ không hỏi. Cũng tốt, giống như có người bạn cùng lớp trên người toàn vết thương ngồi bên cạnh bạn cho dù có quen hay không quen thì một lời hỏi thăm cũng thể hiện sự quan tâm nhân văn, không còn gì khác.

Cô sẽ không nghĩ nhiều về việc như vậy nữa, càng giống như đang cố gắng thuyết phục bản thân.

Trong lòng Giản Vãn mơ hồ, cô mím chặt đôi môi đỏ mọng không nói nữa, Thẩm Viên cũng vậy.

Cô lơ đãng đến nỗi không nhận ra rằng Thẩm Viên đang nghiêng đầu nhìn cô cho đến khi thoa thuốc xong.

Không có biểu cảm gì đặc biệt, đồng tử rất sâu.

Từ khi ngồi vào bàn ăn đến giờ, anh luôn dùng ánh mắt sâu xa nhìn cô - ngạc nhiên, khó hiểu, tìm tòi, còn cả…. thương hại.

Cảm xúc bộc lộ rất tự nhiên.

Nếu như không phải rõ ràng sau khi chia tay, Thẩm Viên tuyệt đối sẽ không cho cô sắc mặt tốt như vậy, cô suýt chút nữa sẽ tin là thật.

Không hổ là một diễn viên nổi tiếng và có thực lực, kỹ năng diễn xuất của anh ấy thật sự tuyệt vời.

"Tại sao lại xỏ lỗ tai?"

Giản Vãn đang cúi đầu đóng hộp thuốc, đột nhiên nghe thấy câu này, nhất thời ngẩng đầu lên nhìn , "Cái gì?"

Cô lúc này mới nhận ra,thì ra đang nhìn chằm chằm vào tai cô.

Hôm nay cô đeo một đôi bông tai ngọc trai, ánh sáng lấp lánh càng làm cô thêm phần tao nhã và duyên dáng.

"Còn lại mỗi ngày anh đều đều bên em, tại sao cãi nhau một trận đã xỏ lỗ tai? Không sợ đau sao?" Thẩm Viên lông mày cau lại, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lấy vành tai nhỏ nhắn của cô, "Đau không?"