Chương 7: Em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được

Thẩm Viên nháy mắt bên phải, lau tay muốn tiến tới ôm lấy cô,Giản Vãn lại lùi lại một bước tránh anh.

“ Lẽ nào anh tìm thấy một cái chìa khóa?”

Thẩm Viên thấy dáng vẻ mất bình tĩnh của cô cũng không cưỡng ép, rút tay về nói: “ Đoán được, thói quen mà bình thường em dùng đặt mật khẩu?”

Thói quen đặt mật khẩu mà cô dùng đã được hình thành từ rất vài năm về trước, cô và Thẩm Viên đã chia tay được bảy năm vậy anh làm sao có thể biết được thói quen của cô?

Anh ta điều tra cô? tra trong bao lâu? Bao nhiêu năm yêu lặng chỉ là sự bình yên trước khi bão tố sao?

Giản Vãn cố gắng bình tĩnh lại, lùi lại thêm hai bước, để tầm mắt hai người đối diện nhau.

“ Thẩm Viên rốt cuộc anh muốn gì?”

Tại sao không thể giống trước đây yên tĩnh không làm phiền đến nhau? Tại sao cứ phải quấy rầy đến cuộc sống của nhau?

“ Không phải đã nói rồi sao, tôi đến để nấu đồ ăn ngon cho em”.

Thẩm Viễn nhặt nguyên liệu rơi trên mặt đất , rửa sạch, thái nhỏ thành hạt lựu, tiếng dao thái xuống thớt tạo ra âm thanh nhịp nhàng.Giản Vãn đứng ngoài cửa muốn xem xem anh rốt cuộc muốn làm gì, nhưng lại bị mê hoặc mất hồn, giống như quay về buổi chiều hôm đó trong âm thanh ve kêu, là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh trong bộ đồ học sinh đứng trong phòng bếp nhỏ làm đồ ăn cho cô, mùi dầu mỡ rất nặng, nhưng cô vẫn không thể quay đi, bóng dáng của anh như ánh mặt trời hấp dẫn lấy cô, đó hoa nhỏ trong nhà kính đã nhiều năm không găp, nhưng tài nghệ nấu ăn của anh càng thêm chuyên nghiệp, món ăn chín tỏa ra mùi thơm hấp dẫn.

Nhìn những món ăn hấp dẫn trên bàn, trái tim Giản Vãn như bị nắm lấy.

Những nguyên liệu ban đầu định nấu cho Tống Nghiêu giờ đây đã trở thành những món ăn yêu thích của cô, ví như cà tím và đậu, gà cay, súp lơ xào, sườn xào chua cay - đây cũng là những món trong kỷ niệm của bọn họ. Món ngon luôn ẩn mình trong những ngõ nhỏ ít ai biết đến, khi hẹn hò với Thẩm Viên, cô đã nhiều lần ăn ở những quán ăn này, gọi hai món ăn trong gia đình bình thường thêm hai bát canh nóng hổi.

Cơm trắng dẻo thơm, bốc hơi bay qua cửa sổ, hai người tôi một miếng anh một miếng , một ngụm ấm cả người.

“ Mau ăn khi còn nóng.”

Thẩm Viên đưa một bát cơm đến trước mặt cô.

Giản Vãn như tỉnh từ giấc mơ, cô đứng dậy chiếc ghế bị kéo ra tạo ra âm thanh dài chói tai.

“ Quá nhiều dầu mỡ tôi không muốn ăn.”

Cô nặng nề nhấn mạnh: “ Những món ăn này từ lâu tôi đã không còn thích rồi.”

Giản Vãn của bây giờ sớm đã không còn là cô bé trong kí ức của Thẩm Viên rồi.

Đi được hai bước, cô đột nhiên bị người đàn ông ôm lấy từ phía sau.

Anh cúi đầu, hơi thở phả vào tai cô.

“ Là lỗi của anh, là anh ép em phải sinh con, cả ngày lẫn đêm không chịu về nhà, sáng nay trong cơn tức giận anh còn không ăn sáng với em, nhưng tức giận thế nào cũng không thể không quan tâm đến bản thân .”

Thẩm Viên tuy là áy náy , nhưng lại dùng sức kéo cô ngồi lên đùi mình, cắm đũa vào tay cô.

“ Em có thể ăn phần cơm của anh, ăn không hết có thể bỏ đi, mặc để anh đói, mai nghỉ anh sẽ nghỉ làm, em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được.”

Giản Vãn hít vào hương thơm đã lâu không ngửi qua , mùi hương của gỗ thông và cam quýt, toàn bộ ngơ ngác.

“ Thẩm Viên anh là bị bệnh sao?”

Anh ấy thế nhưng cười nhẹ : “ mắng tốt lắm”.