Chương 5: Quả nhiên, không hề có đồ lót ở đây

Âm thanh khàn khàn vẫn còn chút ngái ngủ của anh, cùng mùi hương của gỗ thông quyện với mùi cam quýt, tạo lên một loại sức hút mạnh mẽ cuốn lấy cô.

Giản Vãn hít sâu một hơi, chẳng lẽ anh ấy vẫn chưa tỉnh rượu?

“ Buông tay”

“ Bà xã, đêm qua anh mơ thấy em rời đi, ra đi không quay đầu lại”

Ngay lúc Giản Vãn định hất tay anh ra, tại sao Thẩm Viên lại mơ thấy giấc mơ như vậy? Chẳng qua cô rời khỏi anh ta khi nào…. còn không quay đầu lại.

“Thẩm tiên sinh, ngài…”

Cô xoay người lại trong vòng tay anh, im lặng không lên tiếng.

Mái tóc đen nhánh lòa xòa trước trán, cùng một đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn chằm chằm cô, không hề có một chút nào dáng vẻ say rượu.

“ Còn giận tôi sao?”

Thật quen thuộc, chính là giọng nói trước đây dùng để dỗ dành cô.

Giản Vãn cảm thấy trái tim như bị bóp chặt, vẻ đau đớn hiện lên trong mắt cô, cô vội vàng cúi đầu xuống.

Cô không thể hiểu được là cô năm đó đã bỏ rơi anh, lẽ ra Thẩm Viên phải hận cô mới phải, cho dù có đối mặt nói chuyện, anh ấy cũng nên chất vấn cô chứ không phải hành xử như hiện tại, coi như không có chuyện gì mà gọi cô là vợ.

“ Là tôi không tốt, nếu không muốn có con vậy không sinh nữa, đừng tức giận nữa, được không?”

Giản Vãn sững sờ một lúc, con? Thẩm Viên làm sao có thể biết lý do cô và Tống Nghiêu cãi nhau?

Cô nhìn Thẩm Viên từ đầu đến chân với ánh mắt không thể tin được.

Anh khẽ rung đôi mi dày, có chút mê hoặc, “ Sao lại dùng ánh mắt đó nhìn tôi?”

Da đầu Giản Vãn tê dại, có khi nào Tống Nghiêu đang chiếm lấy cơ thể của Thẩm Viên, nhưng cô cũng lập tức phủ nhận suy nghĩ vô lý này của mình. Hơn nữa Tống Nghiêu sẽ không dùng giọng điệu này mà nói chuyện với cô. Bình thường anh sẽ gọi cô là “ Vãn Vãn”.

Vậy chỉ có thể là Thẩm Viên đang chơi đùa cô.

Sau khi uống say anh ta cố tình đến nhà cô, có lẽ là không cam lòng thấy cô sống yên ổn lên cố ý diễn một hồi.

Nghĩ thông suốt, Giản Vãn thanh âm lạnh xuống.

“ Thẩm Viên, đừng quên anh đã có vợ”

Nếu muốn trả thù cô, sao phải dùng cách hại mình hại người như thế.

Khóe mắt anh hiện nên nụ cười, hôn lên tóc cô, “Biết chứ”.

“ Anh”

Giản Vãn trừng mắt nhìn anh, đúng lúc này điện thoại của Thẩm Viên đột nhiên vang lên, anh đứng dạy bắt máy, một lúc sau từ trong tủ đồ lấy ra quần áo, trong lúc cô còn đang ngẩn người, khoác lên chiếc áo sơ mi xám và quần tây đen của Tống Nghiêu.

“Mọi người ở trường quay đang đợi tôi, thật xin lỗi không thể ở lại ăn sáng cùng em”.

Thẩm Viên hôn lên môi của cô, không đợi Giản Vãn kịp phản ứng đã đeo khẩu trang lập tức rời đi.

Để lại cô vẫn còn sững người một lúc lâu sau cánh cửa.

Đây đơn giản … Tự phụ!

Nơi được anh ấy hôn qua cảm giác như đang bốc cháy, Giản Vãn không nói hai lời đứng trước bồn rửa lấy tay lau sạch sẽ.

Nước lạnh trôi qua, nhưng vẫn nóng bỏng

Giản Vãn nhìn người phụ nữ với đôi tai đỏ rực trong gương, tự nhủ rằng anh ta đã rời đi, mọi thứ nên trở lại đúng quỹ đạo của nó.

Đột nhiên mắt cô vao vào giỏ quần áo bẩn, Giản Vãn cảm thấy choáng váng một lúc - bên trong là quần áo bẩn hôm qua của Thẩm Viên, như vậy hôm qua rõ ràng anh ta đã tắm rửa trước khi lên giường.

Đợi đã

Trong đầu cô chợt vang lên tiếng chuông cảnh báo, cô nghĩ đến điều gì đó, vội vàng cúi xuống tìm kiếm.

Quả nhiên, không hề có đồ lót ở đây.