Chương 4: Leo lên trên giường

Đương nhiên, cô cũng không phải thực sự muốn có số điện thoại của vợ Thẩm Viên, nói như vậy chỉ để ép anh ta phải đến đón anh, đến cùng là xem cô chịu thiệt hay là vợ của Thẩm Viên biết được chồng cô ta nửa đêm đi đến nhà của người phụ nữ khác.

Gia đình bạn bè, vì huynh đệ mà nên chọn tình huống có lợi cho Thẩm Viễn một chút.

Ngàn lần không nghĩ đến Tưởng Hạo Ngôn lại đột nhiên cười lớn.

“Ha ha ha ha bà xã, thật là thú vị, tiểu thư ngây thơ à, Thẩm Viên đã kết hôn hay chưa cô cũng không biết sao? Còn vẫn muốn biết số điện thoại vợ anh ta, thì tự mình đi hỏi đi!”

Nói rồi tự ngắt điện thoại.

Giản Vãn sững sờ một lúc. nhìn chằm chằm vào màn hình tối, đặt điện thoại về chỗ cũ trong túi quần của Thẩm Viên.

Thẩm Viên chưa kết hôn sao? không, với tính cách của anh ấy sẽ không tùy tiện gọi người khác là bà xã, nhất là hiện tại với thân phận là người của công chúng. Đúng vậy.

Là cô đã sơ suất, Thẩm Viên đang đứng trên đỉnh cao sự nghiệp, vì những lợi ích khác nhau, công ty chủ quản sẽ không để lộ thông tin kết hôn vào lúc này, cũng là cách bảo vệ vợ anh trước dư luận.

Còn về uy hϊếp, hiện tại cô và Thẩm Viên chỉ là người xa lạ, Tưởng Hạo Ngôn làm sao có thể tiết lộ chuyện riêng tư của Thẩm Viên cho cô biết?

Cô thậm chí còn không có tư cách nằm trong danh sách liên lạc của anh nữa.

Không thể đẩy củ khoai nóng bỏng tay này đi đâu, Giản Vãn chỉ có thể gọi điện cho trợ lý của chồng mình để hỏi về lịch trình, được biết chồng cô vẫn đang họp và sẽ không trở về nhà tối nay, cô thở phào nhẹ nhõm.

Qua một đêm thôi, ngày mai sẽ lập tức đuổi anh đi.

Giản Vãn từ phòng dành cho khách lấy một tấm chăn đắp lên người Thẩm Viên, dọn dẹp bàn ăn, tẩy trang tắm rửa, mọi việc xong xuôi thì trời cũng đã tối, ánh sáng ngoài cửa sổ le lói, cô liếc nhìn người đàn ông đang ngủ say trên ghế sofa.

Nhìn người đàn ông chìm vào bóng tối, cô tắt đèn phòng khách rồi trở về phòng ngủ chính.

Tia sáng của ánh trăng bên ngoài xuyên vào không gian tối tăm, trên giường Giản Vãn trằn trọc, trở mình liên tục.

Lại mất ngủ, mỗi khi có những suy nghĩ luẩn quẩn cô luôn không thể nào chợp mắt.

Cô trùm chăn qua đầu ép bản thân không suy nghĩ nữa.

Tuy đã chìm vào giấc ngủ, nhưng giấc ngủ vô cùng chập chờn, trong đầu có rất nhiều mảnh vỡ kí ức, cả người giống như lơ lửng trên không trung không cách nào xuống được.

Đột nhiên một tia sáng ấm áp như ánh mặt trời đỡ lấy cô, trước mắt hiện lên một khu rừng thông rộng lớn mát mẻ, có gió thoảng qua mang theo mùi hương thoang thoảng dễ chịu của lá thông và cam quýt.

Tại sao rừng thông lại có mùi cam quýt?

Giản Vãn đột nhiên mở mắt, ánh mắt liền va vào một bờ ngực trần săn chắc, hai người đang ôm chặt lấy nhau, tay của cô đang đặt trên ngực trái của anh ấy , còn cánh tay người đàn ông thì ôm chặt lấy eo cô.

Cuộn thành một khối lớn trong chiếc chăn.

Thẩm Viên! Như thế nào leo lên giường rồi?

Giản Vãn với bờ mông nóng bỏng lập tức bật dậy muốn xuống giường, một giây sau liền bị người đàn ông ôm lấy từ đằng sau.

“Đừng đi, cùng tôi ngủ thêm lúc nữa.”