Chương 3: Cầu xin giúp đỡ

Giản Vãn đang trong trạng thái xuất thần ngẩn ngơ một hồi, sổ danh bạ đã được vuốt đến cuối đến mấy giây cô mới có thể nhận ra điều đó và tiếp tục vuốt lại từ bên trên- cô đang tìm số điện thoại của người đại diện cho anh ấy, nhưng anh lại thường sử dụng biệt danh hoặc chữ cái để ghi chú tên của những người thân thiết, cô tìm kiếm hồi lâu cũng không thể biết là ai, cuối cùng ngón trỏ chạm vào một biệt danh "Tưởng sư phụ".

Tên đầy đủ của anh ấy là Tưởng Hạo Ngôn, một người bạn cùng lớn lên cùng Thẩm Uyên.

Điện thoại vang lên hai tiếng thì có người bắt máy, "Này người anh em, hôm nay gió thổi hướng nào, làm một người bận rộn như cậu nhớ đến tôi vậy !"

Sau nhiều năm như vậy, cái con người này vẫn còn một giọng điệu phất phơ như vậy.

Giản Vãn im lặng một lúc nói: “Thẩm Viên đang bị thương, mau tới đón anh ấy đi.”

Đầu dây bên kia dừng lại một chút, hiển nhiên nhận ra giọng nói của cô, Tưởng Hạo Ngôn hơi tăng âm lượng một chút để xác nhận thêm: "Giản Vãn?"

Ngay cả giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng.

"Ừm."

Thật kỳ lạ a, Giản tiểu thư lại hạ mình ở bên tên tiểu tử đáng thương Thẩm Uyên của chúng tôi, ồ không đúng, Thẩm Viên bây giờ không nghèo nữa lai còn là một kim chủ, vì vậy xa cách bảy năm, Giản tiểu thư cuối cùng cũng sẵn sàng bố thí để gặp để gặp mặt một lần sao, không biết phí gặp mặt này sẽ là bao nhiêu mới có thể xứng đáng với địa vị xã hội cao quý của cô?

Năm đó Thẩm Viên đợi cô ba năm, một nghìn ngày đêm nhưng không lấy được một ánh mắt thương hại của Giản tiểu thư , để tôi nghĩ lại xem, Thẩm Viên rẻ tiền như vậy sao có thể khiến Giản tiểu thư chịu được ủy khuất để gặp cậu ấy một lần? mặt, chẳng lẽ là làm quá nhiều chuyện xấu, nên định làm từ thiện để tích chút phúc đức cho bản thân?"

Đối mặt với những lời châm chọc, Giản Vãn từ đầu đến cuối đều im lặng, yên lặng đến mức Tưởng Hạo Ngôn còn nghĩ rằng mình đang đối mặt với một người đã chết.

"Hừ!" Anh ta rốt cục cũng dừng lại việc nóng nảy và phẫn nộ của mình, "Bất kể là sống hay chết cũng nên nói với lão tử một tiếng đi a !"

"Thẩm Viên cần sự giúp đỡ giúp đỡ của cô, vậy phiền cô hãy tiếp nhận cấu ấy một chút. "

Anh ta tức giận cười to, người phụ nữ này thật sự không thay đổi chút nào, dám coi lời anh là cái rắm.

"Giản Vãn, cô thật đúng là người không có trái tim ?"

"Nếu anh không tiện, anh có thể nhờ người khác giúp được không?"

Như mọi khi, từ ngữ mà cô dùng đúng chuẩn mực không có một sai sót gì.

Tưởng Hạo Ngôn thật sự rất chán ghét giọng điệu thờ ơ này, và thái độ của anh ta càng trở nên ác liệt hơn, "Dựa vào cái gì?"

Dựa vào cái gì?

Anh biết Giản Vãn đã kết hôn, lại còn được gả vào một gia đình giàu có nên muốn tránh nghi ngờ với bạn trai cũ.

Nhưng vậy thì như thế nào? Việc cô bị hiểu lầm không phải việc của anh, vậy tại sao anh phải giúp cô thoát khỏi những vấn đề đó? Lúc đầu khi cô vừa biến mất khỏi thế giới của Thẩm Uyên, cô ngay cả một cái rắm cũng không muốn buông ra, hiện tại lại càng tận lực muốn xua đuổi người ta, chẳng lẽ Thẩm Uyên đối với cô mà nói chỉ là điều khó xử sao?

“Hay là, anh có số điện thoại của vợ anh ấy không?” Anh nghe Giản Vãn bình tĩnh hỏi.

Anh đột nhiên có cảm giác bất lực, dùng hết sức lực cũng không thể đi đến cùng một việc — trọng tâm của cô luôn chỉ có một, làm sao để có thể đưa Thẩm Uyên rời khỏi nhà càng nhanh càng tốt. Cô cũng không quan tâm Thẩm Viên trước kia đã xảy ra chuyện gì, đợi cô bao lâu, chịu đựng bao nhiêu cực khổ, chỉ khi cô thật sự không để ý, cô mới có thể lý trí vô tình đến như vậy.

Trước đây, đã từng lầm tưởng em trai của Thẩm Viên là tình địch, ngưỡng mộ Thẩm Viên bởi vì Thẩm Viên có một cô gái có thể khiến người khác ghen tuông bằng biệt danh của mình, nhưng bây giờ cô ấy thậm chí có thể bình tĩnh hỏi từ "vợ của anh".

Đương nhiên, Tưởng Hạo Ngôn không thể nhìn thấy các đốt ngón tay của Giản Vãn cũng đang siết chặt sau khi hỏi câu hỏi này.