Chương 2: Là anh ấy và vợ của anh

Đã nhiều năm không gặp, sao anh ta lại ở đây?

Điều đó không còn quan trọng nữa, đó không phải là điều mà cô cần quan tâm - cô đã kết hôn rồi.

Giản Vãn thu lại cảm xúc của mình chỉ trong vài giây và đưa tay đẩy anh ra xa, nhưng anh lại ôm cô quá chặt, làm cô không thể đẩy anh ra.

"Anh Thẩm, phiền anh buông tay ra."

Thẩm Viên vòng tay càng siết chặt hơn, mùi rượu nồng nặc thiêu đốt đôi tai của cô, vành tai rất nhanh ửng hồng lên.

Anh không nhịn được mà cắm mặt vào bên trong, "Bà xã... là do anh không tốt, em đừng giận anh nữa."

Tối nay đây là lần thứ hai cô nghe thấy cách xưng hô như thế này, Giản Vãn bỗng giật mình.

Thì ra anh ấy cũng đã kết hôn rồi sao?

Ngay khi cô bị phân tâm, Thẩm Uyên đã nhấc chân cô lên khỏi mặt đất và ép cô vào phòng bất kể cô vùng vẫy như thế nào.

Anh bất cẩn ngã xuống ghế sofa mà cô thì ngã lên người anh.

"Anh Thẩm!"

Giản Vãn nhân cơ hội lần này thành công thoát được khỏi anh ta, vội vàng đứng dậy chỉnh lại chiếc váy đang xộc xệch.

Lâu lắm rồi cô mới thấy bối rối như vậy, Giản Vãn vừa tức giận vừa lo lắng, muốn tìm thứ gì đó để lôi "cái tên đầu xỏ " này ra ngoài, lại phát hiện anh đang bị thương, trên cánh tay có mấy vết máu kinh hoàng, da thịt cũng bị rách bị xé toạc, không biết xương có bị tổn thương gì không. Say thành như vậy, chẳng trách tại sao lại chạy đến bên cô và phát điên lên vì rượu mà không có lý do.

Người này không thể vứt bỏ, mặc kệ cô có muốn đuổi anh đi như thế nào, cô cũng sẽ không thể nào mà bỏ mặc người bị thương, không thể mặc kệ anh như vậy được.

Giản Vãn mang hộp thuốc ra và bắt đầu băng bó vết thương cho anh.

Thẩm Viên sở dĩ không thể đưa đi bệnh viện, là bởi vì Thẩm Uyên bây giờ thân phận anh rất khác biệt —— anh là nghệ sĩ, hai năm trước đã đạt được danh hiệu nam diễn viên xuất sắc nhất, hiện tại anh rất nổi tiếng, thân phận của anh không cho phép dính vào những bê bối lộn xộn không cần thiết.

Nhưng Thẩm Viên cũng không thể ở lại đây, nếu Tống Nghiêu quay trở về, cô sẽ không thể giải thích rõ ràng được.

Đầu tiên Gian Vãn nghĩ đến việc nhờ bạn thân giúp đỡ, nhưng sau khi gọi một vòng, hai người không ở trong thành phố, một người không bắt máy, nhưng những người khác thì cô không thể tin tưởng được, nên làm thế nào đây?

Thẩm Viên nhắm mắt lại, nửa mê nửa tỉnh.

Do dự một lúc, cô với lấy chiếc điện thoại di động thò ra từ túi quần của anh và mở nó bằng dấu vân tay của anh.

Hình nền điện thoại di động là một đôi bóng đen đang hôn nhau dưới bầu trời đầy sao, được chụp từ xa, cái bóng rất nhỏ, có thể mơ hồ nhìn thấy người phụ nữ đang ngồi nghiêng trên đùi người đàn ông, ngã vào lòng anh ta, hôn rất ngọt ngào.

Anh ấy và vợ của anh.

Giản Vãn chớp chớp mắt, mới nhận ra rằng ngón tay của cô đã mở sổ danh bạ một cách nhanh chóng như vậy, như thể cô đang muốn trốn tránh khỏi thứ gì đó.

Danh bạ rất dài, bị gạch bỏ dày đặc, ngoại trừ một số nghệ sĩ nổi tiếng ra thì 90% đều là những cái tên cô không hề biết.

Vô tình phát hiện ra, sự trùng lặp giữa vòng kết nối xã hội của cô và anh gần như bằng không.