Chương 17

Định hướng nghề nghiệp của tôi là làm cố vấn quản lý tài sản tư nhân.

Làm việc ở Anh nửa năm, giúp vài hộ gia đình ở Anh quản lý tài sản, cũng nhận được phản hồi khả quan.

Một tháng trước, tôi từ chức ở Anh.

Khí hậu nơi này ẩm ướt, trời luôn mưa, nâng mắt lên nhìn trên không trung đều nhìn thấy một mảnh âm u ảm đạm. Tôi nghĩ muốn trở về quê hương xem trời xanh ở quê nhà.

Bố mẹ biết tôi sắp về nước, kích động tới mức sắp rơi nước mắt, trước hai tiếng đã có mặt ở sân bay.

Xa cách bốn năm, rốt cuộc cũng có thể gặp lại nhau, nước mắt mẹ tôi rơi như suối phun.

Lòng tôi khó tránh được chua xót, không ngừng an ủi, nói sau này sẽ không đi nữa, sẽ mãi mãi ở bên bà.

Lại đặt chân lên đất thành phố A, cảm giác không quá giống trước.

Rốt cuộc thì vừa mới xuống tới nơi liền nhìn thấy gương mặt Tần Từ được phóng đại vô số lần ở trên màn hình lớn.

Đúng thế, Tần Từ nổi rồi.

Khác với nhiệt độ như có như không lúc trước, lúc này hắn đã bạo hồng.

Bắt đầu tiếp thu tin tức của Tần Từ là vào nửa năm trước.

Lưu học sinh Trung Quốc ở cùng phòng với tôi đang xem phim cổ trang Tần Từ đóng.

Tôi nhìn thấy gương mặt kia, cảm giác như đã qua mấy đời, sửng sốt.

Lưu học sinh kia thấy phản ứng của tôi liền trêu ghẹo: "Thế nào, đẹp đúng không?"

Tôi lấy lại tinh thần, gật đầu: "Đẹp."

Lưu học sinh hài lòng tiếp tục xem.

Tôi cũng nhìn một lúc, hỏi: "Anh ấy nổi lắm sao?"

Lưu học sinh đáp rất nghiêm túc: "Vô cùng nổi."

Anh là vì bộ phim này, một đêm bạo hồng.

Bởi vậy, tôi lại bắt đầu chú ý tới tin tức của Tần Từ.

Xem hôm nay anh quan tuyên bộ phim nào, ngày mai lại tham gia hoạt động gì, ngày mốt lại tuyên đại ngôn gì.

Nhìn anh bị fans đông đảo chặn đường, còn lắp cả máy nghe trộm.

Hôm nay anh có cp với nữ diễn viên này, ngày mai lại có cp với nữ diễn viên khác... cuối cùng, anh dứt khoát tuyên bố mình đã có bạn gái...

Các fans thật ra lại rất thích người sảng khoái thẳng thắn như Tần Từ, lại bởi vì gia thế của hắn bị bóc ra, việc người mẹ mai danh ẩn tích bỏ đi từ sớm của hắn, mấy năm trước bố còn qua đời, thảm như vậy, ai có thể không yêu một người mỹ, cường, thảm như vậy đâu?

Diễn viên ấy à, yêu thì yêu thôi.

Bố mẹ tôi hiển nhiên cũng thấy được Tần Từ, lập tức quay đầu đánh giá sắc mặt tôi.

Thấy tôi không có phản ứng gì, bọn họ gượng cười nói: "Tiểu Từ nổi tiếng ha..."

Bố tôi nói trực tiếp hơn: "Các con còn liên hệ chứ?"

Tôi thu lại tầm mắt, lắc đầu.

Lần cuối liên hệ là năm dịch bệnh bùng nổ.

Hắn nhắc tôi chú ý phòng hộ, hỏi tôi đang ở đâu, có thiếu khẩu trang không.

Tôi nói với hắn tôi ở Anh.

Hắn bên kia nhập chữ nửa ngày, rốt cuộc cũng nhắn lại một câu: [Được, đừng ra ngoài.]

Tôi đáp: [Ừm.]

Sau đó, cũng không liên hệ nữa.

Không còn lý do gì để liên hệ.

4 năm, quê hương thay đổi rất nhiều.

Bố tôi lái xe, tôi nhìn xuyên qua cảnh vật ngoài cửa sổ.

Vào đông, trời tối rất sớm, màn đêm đen nhánh nổi lên từng ánh đèn đường như dải ngân hà.

Thành phố A vẫn là những tòa lầu san sát nhau như cũ, nhưng các hàng quán nhỏ bên đường đều trở nên lạ lẫm.

Tôi nhìn đường phố quen thuộc, phát hiện bản thân đã có chút không thể nhớ rõ những cửa hàng nhỏ đó khi trước là cái gì.

Về tới nhà, cảm giác ấm áp quen thuộc làm tôi muốn khóc.

Mẹ tôi đã làm sẵn sủi cảo để ở đó, chờ tôi về là đun lên.

Nhiệt khí mờ mịt, mùi sủi cảo nháy mắt thổi tới, vừa lúc tới tiết mục Xuân Vãn.

Nói trùng hợp đúng là trùng hợp, Tần Từ là người hát ca khúc mở đầu.

Anh ở trong đám minh tinh, vẫn đẹp trai cao lớn như cũ.

Cái miệng nhỏ của tôi cắn sủi cảo nóng hổi, không tránh không né nhìn chằm chằm người trên TV.

Mẹ tôi thở dài, buột miệng thốt ra: "Tiểu Từ cũng không ở nhà, không biết thằng bé có nấu sủi cảo ăn không nữa, hai năm trước đều là tới..."

Bố tôi trợn mắt.

Mẹ tôi lập tức ngậm miệng.

Tôi nghi hoặc, "Tới đâu ạ?"

Mẹ tôi: "Con nghe lầm rồi."

Tôi: "Ồ."

Tiếp tục ăn sủi cảo.

Buổi tối, tôi về phòng.

Mẹ tôi trách tôi không có tâm hồn thiếu nữ, cho nên ga giường, rèm cửa đều chọn màu hồng phấn, dưới gối đầu còn để một cái bao lì xì dày cộp như cục gạch.

Tôi tắm xong liền nằm lên giường.

Bố mẹ tôi không thức đêm được, trong nhà cũng không có ai đón giao thừa.

Tôi vốn cũng rất mệt, nhưng nằm rồi lại không hiểu sao không thấy buồn ngủ nữa.

Một khắc khi đồng hồ điểm 0 giờ, ngoài cửa sổ có người bắn pháo hoa.

Long trọng lại rực rỡ, giây lát là lướt qua.

Điện thoại đột nhiên rung lên, tôi giơ lên trước mặt, nhìn thấy tên của Tần Từ, nhất thời sửng sốt.

Lấy lại tinh thần, điện thoại đã ấn nghe.

Tôi vội để ở bên tai.

Bên kia rất ồn, chắc là vẫn đang ở sự kiện tiệc tối.

Thanh âm Tần Từ giống như xuyên qua 4 năm thời gian, vô cùng rõ ràng: "Giang Sanh, năm mới vui vẻ."

Hắn tạm dừng một chút, lại hỏi: "Em về rồi, đúng không?"