Chương 18

Trở về chưa được mấy ngày, thân thích đều đã gặp qua hết một lượt, bạn bè lại tụ tập lại.

Khương Khương cũng là người thành phố A, cô ấy vẫn như cũ, là fan sự nghiệp của Tần Từ, còn là trạm tỷ lâu đời nhất trong hậu viện hội của hắn.

Nhìn thấy tôi, Khương Khương không nhịn được cảm khái: "Hiện tại người thích anh ấy càng ngày càng nhiều, cũng không ai biết được anh ấy đã từng trải qua những gì."

Ánh mắt tôi buồn bã, không đợi tôi lên tiếng, Khương Khương đã tiếp tục: "Cũng không ai biết anh ấy từng bị chúng ta đo..."

"Này!"

Khương Khương thần thần bí bí: "Cho nên, công thức đó rốt cuộc có chuẩn hay không?"

Sắc mặt tôi đỏ bừng, "... Nó... Không khác gì mấy đâu nhỉ?"

Khương Khương cười ha ha, liền thu hút sự chú ý.

"Vậy bạn gái anh ấy là ai?"

Động tác tôi hơi dừng.

Cười cười: "Anh ấy nào có bạn gái gì?"

Từ cuộc điện thoại hôm giao thừa, tôi và Tần Từ không liên hệ nữa, chỉ có lịch sử danh bạ chứng minh đó không phải mơ.

Nhưng cũng có thể dễ dàng biết được gần đây anh đang bận cái gì, tra một chút là tin tức cũng ngập tràn trên mạng rồi.

Hành trình làm việc của anh dày đặc.

Tôi mở điện thoại ra, vừa lúc lướt tới video hiện trường hoạt động lúc này của anh, trong đoạn video, anh vội vàng rời đi, không biết là muốn vội vã chạy tới chỗ nào.

Cho tới khi tôi về nhà, nhìn thấy một chiếc Porsche không quá quen thuộc đang đỗ trước cửa.

Đáy lòng như có gì đó trồi lên.

Nháy mắt khi mở cửa, ba người bên trong đồng thời đứng lên.

Bố mẹ tôi khẩn trương nhìn tôi chằm chằm.

Mà đứng bên cạnh bọn họ, là Tần Từ.

Anh mặc áo sơ mi màu đen như ở trong video, bên ngoài là áo khoác tây trang được cắt may tỉ mỉ, giá trị không hề rẻ.

Trước mặt là một đống quà cáp.

Anh đã rút đi sự ngây ngô, so với trước kia thì gầy đi nhiều.

Tóc đen mềm mại, hàng mày sắc bén.

Ánh mắt khi nhìn màn ảnh và ngàn vạn người khác đều bình tĩnh ổn trọng, giờ phút này khi đối diện với tôi lại lộ ra vẻ khẩn trương không thể che giấu.

Không hề còn vẻ chật vật cùng suy sụp tinh thần như trước, thay vào đó là sự tinh xảo cùng tự tin. Bốn năm... không gặp rồi nhỉ.

Chúng tôi quen nhau nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau sau thời gian xa cách lâu như vậy.

L*иg ngực nổ vang, tôi tận lực khống chế bàn tay khẽ run, giống như vô tình:

"Nhìn con làm gì? Buổi tối ăn gì vậy?"

Tôi ngồi xổm xuống, đổi giày.

Bố mẹ tôi liếc nhau, mẹ tôi mở miệng trước: "Tần Từ tới chúc tết..."

"Hàng năm đều tới vào trước đêm giao thừa, năm nay lại khẩn trương như thế làm gì?"

Tôi liếc hắn một cái, "Con còn ăn thịt người được à?"

Tần Từ yên lặng thở ra một hơi.

Bố mẹ tôi lại vô cùng kinh ngạc, "Sao con biết?"

Trong nhà có nhiều hơn một đôi dép lê của nam cùng kiểu với con." Tôi nhìn mẹ tôi, "Còn có câu nói được một nửa vào hôm giao thừa của mẹ, con cũng không phải đồ ngốc."

Mẹ tôi lập tức hiểu ra, liền nói sang chuyện khác, "Mẹ đi nấu cơm, mẹ đi nấu cơm."

Bố tôi cũng nói theo: "Bố đi giúp mẹ con."

Phòng khách chỉ còn lại tôi và Tần Từ.

Tôi đã từng vô số lần tưởng tượng ra, chúng tôi sẽ gặp lại nhau trong hoàn cảnh nào.

Lại chỉ không nghĩ tới, là phòng khách nhà tôi.

Hắn vẫn có chút khẩn trương, đầu ngón tay không tự giác cọ cọ chóp mũi:

"Anh..."

"Đã lâu không gặp, đại minh tinh."

Tôi cười với Tần Từ.

Tần Từ hít sâu một hơi, cũng cười thoải mái: "Giang Sanh, đã lâu không gặp."