Chương 16

4 năm sau, Anh Quốc.

"Lần đó hai người đã chia tay rồi?"

Ngồi đối diện tôi là Thẩm Tụng.

Ba năm trước, tôi hoãn nghiên cứu sinh, xin được vào danh sách tới Anh Quốc làm trao đổi sinh.

Ai ngờ lại đúng dịp thế giới bùng nổ virus, sau khi thời gian trao đổi kết thúc, tôi ở lại Anh Quốc học ba năm.

Mà Thẩm Tụng thì khác.

Trong lúc học đại học, cậu đã tham gia vào cuộc thi âm nhạc, còn vào tới tận chung kết.

Ai ngờ lại đυ.ng phải quy tắc ngầm, đại thiếu gia dứt khoát không làm nữa.

Ở trên sân khấu đạp đổ micro, sau đó lăn về trường an tĩnh học xong đại học, sau đó xin đi làm nghiên cứu sinh của học viện âm nhạc Anh Quốc.

Theo cách nói của cậu, nước nhà quá bẩn, không xứng với cậu.

Chờ cậu học xong trở về, sẽ tự làm âm nhạc mà mình thích, không đi theo cái giấc mộng minh tinh gì nữa.

Kết quả lại bị dịch bệnh cản lại, không đi được, cho nên đành phải ở lại học thêm một năm.

Đến bây giờ, khi các chuyến bay có thể vận hành bình thường, cậu mới về được.

Gần đây tôi mới biết được từ mẹ tôi chuyện cậu ở Anh Quốc, hai người vừa đυ.ng phải nhau liền khóc không được mà cười không xong với cảnh ngộ của nhau, thế là hẹn một bữa cơm.

Kết quả ai biết được tên nhóc này gần đây lại hóng hớt chuyện của tôi với nam minh tinh Tần Từ đang nổi.

"Xem như vậy."

"Xem như?" Đại thiếu gia nhướng mày, vẻ mặt thể hiện kiểu chị mau khai nhanh lên.

Ngày đó, đúng là không có chia tay.

Chỉ là ký ức quá mức hỗn loạn, cho tới bây giờ cũng chỉ còn lại một mảnh trắng xóa chói mắt và mùi vị nước sát trùng.

Tần Từ vẫn còn mặc tây trang từ tiệc tối, ngay khi nhìn thấy chú Tần, hắn như hồn lìa khỏi xác, trực tiếp quỳ gối bên mép giường.

Khi đó, hắn chỉ mới là một người có nhiệt, còn chưa đến nỗi nổi tiếng.

Nhưng đối mặt với chuyện sinh lão bệnh tử, tóm lại vẫn có thể thu hút sự chú ý của truyền thông.

Ngày hôm sau, tin bố Tần qua đời lên hot search.

Họ thậm chí còn không buông tha cho ảnh chụp hắn quỳ rạp ở bệnh viện.

Thực bất đắc dĩ, nhưng chúng tôi lại không thể không chấp nhận.

Tần Từ bởi vì người thân qua đời, lại một lần nữa tăng độ nhận diện trước mặt đại chúng.

Tôi gặp mặt Tần Từ là vào ba ngày sau, vào lễ tang của chú Tần.

Hắn thoạt nhìn rất không tốt.

Người tới tham dự không nhiều lắm, lễ tang rất nhanh đã kết thúc.

Sau khi đưa tro cốt của bố Tần tới mộ, lúc trở về nhà hắn, chúng tôi mới có thể nghiêm túc nói chuyện.

"Anh chưa từng hối hận quyết định về việc muốn đi đóng phim, cho tới ngày hôm đó, anh không thể gặp mặt bố anh lần cuối."

Mấy ngày nay, Tần Từ không được nghỉ ngơi tử tế.

Dưới mắt đen thẫm, tròng mắt phủ kín tơ máu, làm cho tôi mơ hồ dự cảm được có chuyện gì đó muốn thoát ly khỏi quỹ đạo.

Nhưng tôi lại không thể cản lại.

Tần Từ nhìn tôi, tiếp tục nói: "Giang Sanh, em biết không? Giống tới bây giờ, 20 năm ngắn ngủi như vậy... nhưng cảm giác bất lực này anh đã trải qua ba lần rồi."

"Lần đầu tiên là hồi cấp ba, khi bố anh sinh bệnh, lần đó không nghiêm trọng lắm, nhưng dạ dày phải làm tiểu phẫu, có điều số tiền đó đối với nhà anh là rất nhiều, ông ấy còn muốn tích cóp tiền để anh đi học đại học..."

"Anh nghe thấy ông ấy hỏi mượn tiền bố em."

Tần Từ hít sâu một hơi, anh không thể quên được ngày đó.

Lòng tự trọng của thiếu niên vào một khắc đó đã nhìn thẳng được, giữa hắn và Giang Sanh, tồn tại sự chênh lệch rất lớn.

Thích, không chỉ là thích, mà sau lưng cái chữ thích đó còn có trách nhiệm.

Tôi không biết chuyện này, ngơ ngác nhìn anh.

"Tiệc tối Nguyên Đán năm đó, em hỏi anh vì sao lại đàn bài [Quật cường], anh nói không nên lời, anh dường như không thể thích em... anh có thể cho em cái gì chứ?"

"Cho nên anh, vừa không dám từ bỏ việc học, vừa không dám từ bỏ ước mơ... vào hoàn cảnh cùng đường như vậy, có người sẽ lựa chọn đi theo con đường cờ bạc, nhưng anh không thể, anh sẽ thua mất cô gái mà anh thích nhất. Đến sau đó, sinh hoạt tốt lên một chút, anh cho rằng tương lai sẽ có hy vọng, anh cảm thấy bản thân có thể tham lam một chút... nhưng dường như lại hỏng bét rồi."

"Không phải, anh không có."

Tôi mở miệng mới phát hiện.

Mình khóc rồi.

Tần Từ duỗi tay vuốt ve má tôi, tiếp tục nói: "Lần thứ hai là ngày bố anh chẩn đoán ra bệnh chính xác."

"Lần thứ ba là ba ngày trước."

Tần Từ cũng khóc.

Thanh âm hắn nghẹn lại, hốc mắt đỏ bừng. Duỗi tay ôm chặt tôi:

"Anh rõ ràng biết em là bạn gái anh, em sẽ rất đau lòng, anh không nên đi xào cp gì đó... nhưng đáng chết anh không thể làm được gì. Anh thật sự không làm được gì hết. Anh không biết mình còn phải chịu cảm giác bất lực này tới lúc nào nữa."

Nước mắt của chúng tôi làm ướt bả vai đối phương.

"Giang Sanh, tiếp tục thế này, em sẽ càng tủi thân."

"Anh không muốn em lại tủi thân như vậy."

Giọng nói rơi xuống.

Tôi là một người nhạy cảm với con số như vậy, như trong nháy mắt đó, tôi không có cách nào tính ra được.

Giữa chúng tôi, sau khi trải qua những năm tháng khổ sở để trưởng thành, vào giờ phút này đều dừng lại hết.

Chuyện giữa chúng tôi không hề máu chó hay drama ngập đầu gì.

Tôi cũng chưa từng nhận bất cứ tổn thương nào.

Không tồn tại chút hiểu lầm.

Nhưng ở một khắc đó, tôi biết rằng, chúng tôi hình như không thể không chia tay.

Thời niên thiếu, luôn có thể nghĩ rằng tương lai sẽ rất đơn giản.

Cho rằng tất cả những thứ trước mắt nhìn thấy chính là toàn bộ cuộc sống sau này.

Nhưng thật ra, nào có dễ dàng đến thế?

Ngũ vị tạp trần, chua ngọt đắng cay, phải có áo giáp vững chãi cỡ nào mới có thể chống đỡ mưa rền gió dữ.

Không có ai làm sai cả.

Chỉ là chúng tôi của khi đó, thật sự không đủ để chống đỡ bất cứ mưa to gió lớn gì.

Tôi yên lặng thật lâu.

Bề ngoài thì không nhìn ra cái gì, thật ra lại đang che chắn hết thảy những tin tức có liên quan tới Tần Từ.

Khương Khương thấy tôi như vậy liền đau lòng, nhưng cô ấy không có cách nào.

Ngày gặp lại Tần Từ, là vào ngày chụp ảnh tốt nghiệp.

Anh từ đoàn phim trở về, các bạn học gọi anh là đại minh tinh.

Ngày đó, ánh mặt trời rất đẹp, cỏ xanh mơn mởn.

Anh đang cười, chỉ là nụ cười kia không giống như trước nữa.

Khương Khương đẩy tôi một cái, nói: "Hai người đi chụp một tấm đi!"

Tôi nâng mũ cử nhân, cuối cùng, dưới ánh mắt chờ mong của Tần Từ, tôi lắc đầu: "Vẫn là thôi đi."

Thẩm Tụng nghe xong khóc thành một đứa trẻ 1m8, tuyên bố nhất định phải viết một bài hát kể về câu chuyện tình yêu của chúng tôi, lại bị tôi cho một cái tát nhẹ.

Mà tôi, cũng mua vé máy bay ngày hôm sau để trở về.

Lại là một cửa ải cuối năm nữa.

Tôi rốt cuộc cũng phải về nhà ăn tết.