Chương 15

"Tần Từ nói với con rồi đúng không?" Mẹ tôi cầm trái cây trong tay, dẫn theo tôi đi tới phòng bệnh.

"Sao mẹ không nói cho con?"

"Tần Từ sợ ảnh hưởng tới con nên không cho chúng ta nói, bố con cũng nói, chuyện của người trẻ như các con, chúng ta vẫn nên ít xen vào, lúc ấy bố con cũng có hỗ trợ..."

Khi nói chuyện, chúng tôi đã đi tới phòng bệnh.

Chú Tần đang nằm ở bên trong.

Trong ấn tượng của tôi, ông ấy vẫn là dáng vẻ như lúc tôi và Tần Từ còn nhỏ.

Nhưng hiện giờ, tóc ông ấy đã rụng hết vì phải trị bệnh bằng hóa trị, cả người gầy tới mức chỉ còn da bọc xương.

Dưới làn da còn có mạch máu xanh xanh tím tím do bị bệnh.

Thấy tôi tới, ông cường chống đỡ tinh thần tiếp đón tôi.

Tôi vội vàng tiến lên, đỡ lấy tay ông.

Mẹ tôi nói, gần đây mới có giường, mỗi tuần phải hóa trị hai lần, còn chưa tìm được tủy tương xứng.

Cho dù tìm được, cũng có thể xảy ra phản ứng bài xích.

Chú Tần tuổi đã lớn, cả đời làm lao động chân tay, thân thể cũng không tốt.

Tóm lại, hy vọng xa vời.

Khả năng là không còn nhiều thời gian nữa.

Tôi nghe xong, đại não trống rỗng.

Hắn che kín mít cả người, mang khẩu trang và mũ đen.

Tôi không nhìn rõ ánh mắt dưới vành nón của hắn, chỉ là trách bản thân mình.

Vì cái gì... vẫn luôn không phát hiện ra.

Hắn luôn nói mình rất bận, rất bận, tôi lại thật sự cho rằng hắn chỉ có công việc, đây là chuyện tốt, hắn đang hướng về một tương lai tốt hơn.

Chờ tới khi chú Tần nghỉ ngơi, tôi mới rời đi.

Ngày mai Tần Từ còn phải đóng phim, hắn vội vã chạy về khách sạn của đoàn phim.

Bố mẹ tôi cùng tôi nhìn hắn rời đi.

Nhìn ánh đèn ô tô biến mất trong màn đêm, hốc mắt tôi nóng lên.

Lại nhịn không được, ôm mẹ tôi, khóc lớn thành tiếng.

Ngày đó về sau, thỉnh thoảng tôi lướt Weibo lại nhìn thấy video về cp của Tần Từ và Lục Yên.

Bọn họ còn có siêu thoại cp.

Trước kia Tần Từ từng trả lời phỏng vấn rằng, bản thân đã có cô gái mình yêu.

Fan cp lại sôi nổi cho rằng đó là Lục Yên.

Các cô gái truy tinh (theo đuổi minh tinh) dư thừa tinh lực, đào ra rất nhiều cử chỉ hành động của họ, tất cả đều trở thành chứng cứ yêu đương của hai người.

Mà đúng là, xào cp làm cho nhiệt độ của Tần Từ ngày càng lên.

Sau khi phim truyền hình đóng máy, anh thậm chí còn nhận được tài nguyên thời trang và lời mời từ show truyền hình.

Tháng ba, tôi thông qua vòng thi thứ hai, cùng tháng đó, tôi nhận được thông báo trúng tuyển nghiên cứu sinh ngành tài chính đại học B.

Mà Tần Từ cũng chuyển nhà.

Dọn tới một khu chung cư có tính bảo mật càng tốt hơn.

Những ngôn luyện nói Tần Từ có bạn gái hồi đại học cũng ăn ý mà bị xóa bỏ, chúng tôi rốt cuộc cũng không thể cùng đi dạo phố, chơi đùa như trước nữa.

Địa điểm gặp mặt cũng là ở phía sau rèm cửa sổ ở những lúc đêm khuya không thấy ánh sáng.

Chúng tôi đối với việc này đều ngậm miệng không nhắc tới, duy trì vẻ ngoài sóng êm gió lặng.

Nhưng tôi biết, mặt ngoài sóng êm gió lặng, nhưng bên trong sớm đã bão nổi mãnh liệt.

Đỉnh điểm là ở tháng thứ 4, vào một buổi tối như mọi ngày.

Tôi nhận được điện thoại của mẹ.

"Giang Sanh, con có liên lạc được với Tần Từ không?"

Đáy lòng tôi căng thẳng, ý niệm không tốt chợt lóe lên.

"Anh ấy đi tham dự sự kiện, sao vậy?"

"Chú Tần của con hình như không ổn rồi... điện thoại của thằng bé không liên lạc được, con có cách nào gọi được cho nó không?"

"Mẹ chờ chút, con có số của người đại diện của anh ấy."

Mẹ tôi nhanh chóng dặn dò hai câu.

Sau đó cúp máy.

Tôi vừa mặc quần áo vừa gọi điện thoại cho anh Trương:

"Tần Từ đâu rồi? Tình hình bố anh ấy không tốt, các anh mau đưa anh ấy qua đi."

Thanh âm anh Trương bên kia rất khó xử: "Giờ không đi được đâu, Tần Từ còn có tiết mục."

Tôi cho rằng mình nghe nhầm, không dám tin: "Bố anh ấy sắp chết rồi, anh ấy còn tham gia tiết mục gì chứ?!"

"Cô lớn tiếng như vậy làm gì?" Anh Trương lập tức lật mặt, "Cậu ta đã ký hợp đồng, không làm sẽ phải bồi thường tiền! Cô biết tiết mục này có bao nhiêu người đầu tư lớn đang xem hay không? Cô cảm thấy cậu ta bây giờ có thể làm theo ý mình được à? Cậu ta không lên, tiền chữa bệnh cho bố cũng không còn đâu, cô nói..."

Tôi đã không thể nghe được nữa, ném xuống một câu: "Giờ tôi qua đó" rồi vội vàng cúp máy.

Trời đã vào xuân, nhưng gió đêm vẫn rất lạnh lẽo.

Tôi gọi xe đi thẳng tới nơi tổ chức sự kiện của Tần Từ.

Anh Trương sợ tôi bị người ta chụp được, bảo tôi tới bãi đỗ xe chờ.

Tôi chờ không kịp, nhưng không có thư mời thì không thể vào, tôi không thể làm gì.

Weibo hiện lên tình hình trong buổi tiệc, bên trong âm nhạc cất cao, kim bích huy hoàng, nhưng Tần Từ ơi, bố anh đang chờ anh đó.

Tôi gấp tới độ muốn khóc, bãi đỗ xe dường như càng lạnh hơn, từng trận gió lùa qua, tôi bị đông lạnh tới co rúm lại.

Rốt cuộc, Tần Từ cũng ra.

Hắn đang nói chuyện với người bên cạnh, ý cười ôn nhuận.

Mà người bên cạnh hắn, lại là Hạ Thanh Thanh.

Là Hạ Thanh Thanh mà hắn đã từng không chút do dự nói tôi đánh trả lại.

Không kịp để ý tới những cái đó, tôi vọt tới trước mặt Tần Từ.

Hắn sửng sốt: "Sao em lại..."

Đột nhiên phản ứng lại, sắc mặt hắn thay đổi.

Ở đây rất nhiều xe, chỉ trong chốc lát mà fans đã kéo tới, căn bản không thể đi được.

Anh Trương bắt đầu sốt ruột.

Chúng tôi không ai dám dò hỏi người ở viện xem tình hình thế nào.

Chú Tần còn ổn không?

Tay Tần Từ không nhịn được mà run rẩy, hắn để tay bên môi, lại nhanh chóng buông xuống.

Tôi ngồi ở ghế sau, không có sức lực.

Nhưng thời gian cũng không vì chúng tôi khẩn trương mà dừng lại.

Bánh xe vận mệnh cũng sẽ không vì lời cầu xin của con người mà ngưng, trên đường đi, tôi nhận được cuộc gọi của mẹ.

Trong khoang xe yên tĩnh, bốn chữ rành mạch xuyên qua không gian, truyền vào trong tai chúng tôi:

"Lão Tần đi rồi."

Chú Tần... đi rồi.

Tần Từ... mất bố rồi.

Tôi không dám quay đầu nhìn phản ứng của hắn.

Chỉ nghe thấy trong không khí, truyền tới một tiếng nghẹn ngào