Chương 3

Nam Phụ Muốn Bỏ Trốn [ĐM/Xuyên Sách/Np] - Chương 3

"A!" Tiếng kêu sợ hãi của một cô gái vang lên.

Lạc Tử Thanh nhìn thấy một cô gái va vào trong l*иg ngực của Hoàng Phủ Đoan, dung nhan của cô gái khá tú lệ, nhìn lại xa xa có một đám người đang vui sướиɠ khi có người gặp hoạ và lại là nữ sinh, liền hiểu được hiện tại là đoạn thời gian mà nam nữ chính gặp nhau.

Nữ chính Lương Thuận Thuận bằng thành tích vĩ đại của mình mà tiến vào Trung học Quý tộc Thiên Tường, nhưng thành tích vĩ đại cùng thân phận bình dân của cô lại làm cho rất nhiều người ghen tị và chán ghét, vì thế có vài nữ sinh tiếp cận Lương Thuận Thuận thiện lương, dễ dàng tiếp cận với cô, ở cùng một chỗ để nhìn bốn đại vương tử của Thiên Tường, sau đó "không cẩn thận" đẩy mạnh cô vào l*иg ngực của Hoàng Phủ Đoan.

Cả trường học mọi người đều biết trong bốn đại vương tử thì Hoàng Phủ Đoan ghét nhất là bị người khác động vào mình ngoại trừ Lạc Tử Thanh, Ngôn Minh Vũ, Giang Dực, mỗi lần có người không cẩn thận đυ.ng vào người hắn thì kết quả rất thảm.

Đáy mắt của Hoàng Phủ Đoan hiện ra chán ghét nồng đậm, hắn không do dự đẩy Lương Thuận Thuận ngã xuống mặt đất.

Lương Thuận Thuận xoa bả vai bị đâm đau, vừa mới ngẩng đầu định xin lỗi, lại nhìn thấy Hoàng Phủ Đoan đang không chút che dấu mà chán ghét nhìn mình, bỗng nhiên có chút tức giận, nhưng vẫn là chịu đựng bất mãn nói: "Thực xin lỗi."

"Cút." Hoàng Phủ Đoan không thèm nhìn cô lấy một cái, ngữ khí lạnh băng phun ra một chữ.

"Cậu..." Lương Thuận Thuận cắn cắn môi, chung quy không nhịn được mà bạo phát: "Cậu kiêu cái gì mà kiêu chứ! Không phải chỉ là đẹp trai, gia thế tốt thôi sao?! Nếu không có gia tộc cậu không là cái gì hết!"

"Đi." Hoàng Phủ Đoan không để ý tới Lương Thuận Thuận tức giận, xoay người rời đi, Lạc Tử Thanh lại nhìn thấy trong mắt hắn một tia tán thưởng nhàn nhạt.

Đây là duyên phận đã định của nam nữ chính sao?

Lạc Tử Thanh xoay người, mỉm cười duỗi tay kéo Lương Thuận Thuận, đưa cho nàng một bao khăn ướt: "Lau tay đi."

Nhìn Lương Thuận Thuận nhận lấy khăn ướt, Lạc Tử Thanh mở miệng: "Đoan chỉ là tính tình có chút không tốt thôi, cũng không có ác ý gì. Từ trước đến nay cậu ta vẫn luôn ghét bị người khác đυ.ng vào, tôi và Vũ, Dực cũng không dám tuỳ tiện đυ.ng vào cậu ta." Lạc Tử Thanh xoa đầu nàng: "Thế nhưng, cô cần phải cẩn thận chọn bạn mà chơi."

Xoay người đuổi theo ba người Giang Dực, Ngôn Minh Vũ, Hoàng Phủ Đoan, y nhớ rõ mấy người đem Lương Thuận Thuận đẩy ra là bạn cảu Mạc Điệp Ảnh, đương nhiên, nữ phụ Mạc Điệp Ảnh không hề biết chuyện này.

Lạc Tử Thanh đuổi theo ba người, một bên nện bước đi theo bọn họ, một bên trầm tư - Mạc Điệp Ảnh cùng với bốn vị vương tử xem như bạn bè từ nhỏ, gia cảnh ưu việt, có chút tính cách đại tiểu thư, diện mạo mỹ diễm, tính cách đơn thuần ngay thẳng, là loại hình mà y thích.

Thích, vậy đuổi tới tay là được. Y cười khẽ.

"Tử Thanh, cười cái gì thế?" Ngôn Minh Vũ tò mò hỏi, "Không phải là coi trọng nữ nhân kia chứ?" Tuy ngữ khí như là nói giỡn, nhưng Lạc Tử Thanh vẫn phát hiện trong mắt hắn có tia khó chịu mà chính Ngôn Minh Vũ cũng chưa phát hiện.

Dùng khoé mắt liếc Giang Dực như không thèm để ý nhưng lỗ tai lại hơi hơi dựng thẳng lên, y than nhẹ, quả nhiên độ hảo cảm của nam nữ chính bay rất nhanh sao? Chỉ mới gặp mặt có một lần, nói nói mấy câu, liền đều để tâm tới Lương Thuận Thuận.

"Không phải." Lạc Tử Thanh hơi hơi ngẩng đầu nhìn bầu trời, "Tôi chỉ là nhìn thấy có vài người đem nữ sinh kia đẩy ra mà thôi." Lạc Tử Thanh lại bước tiếp đi theo mọi người, nhẹ nhàng mở miệng: "Mấy người kia, là bạn bè của Tiểu Điệp. Cho nên tôi nói cẩn thận chọn bạn mà chơi cũng là nói Tiểu Điệp."

Ở phần sau của quyển sách, lúc các nam chính cùng nữ chính đang gắn bó như keo sơn, chuyện này lại bị nhắc tới, các nam chính bị tẩy não tra ra mấy người kia là bằng hữu của Mạc Điệp Ảnh, lập tức cho rằng Mạc Điệp Ảnh chỉ huy mấy người kia, trong cơn phẫn nộ họ diệt Mạc gia, Mạc Điệp Ảnh có thể sống sót vẫn là nhờ "Lạc Tử Thanh" cầu xin.

Giờ phút này Lạc Tử Thanh nói vậy, mục đích đương nhiên là muốn đem Mạc Điệp Ảnh kéo ra khỏi chuyện này, các nam chính cùng nữ chính thế nào y mặc kệ, chỉ cần đừng lôi y và Mạc Điệp Ảnh vào thì dù là hôm nay quen biết, ngày mai lăn giường y cũng không quản.

Lúc y viết quyển sách này đã cố tình miêu tả rất nhiều chi tiết, chôn xuống rất nhiều ám tuyến, chỉ tiếc người duy nhất đọc quyển sách này là bạn gái y, đương nhiên chỉ nhìn mặt ngoài, không nhận ra chân tướng.

Ví dụ như Lương Thuận Thuận nhìn như thiện lương kỳ thực rất có tâm kế, Mạc Điệp Ảnh bề ngoài mỹ diễm nhưng nội tâm đơn thuần, còn có... Mạc Điệp Ảnh có hảo cảm với nam phụ Lạc Tử Thanh.

Kết cục hai người đều rời đi, kỳ thật là ở bên nhau.

Có cơ sở tốt như vậy, sao lại có thể không lợi dụng cho tốt đây?