Chương 2

Chương 2

"Đinh linh linh......." Âm thanh của đồng hồ báo thức vang lên.

Lạc Tử Thanh trở mình, mở đôi mắt buồn ngủ mà mông lung đứng dậy, đến khi nhìn thấy được bài trí trong phòng ngủ thì ngẩn người: màu sắc của phòng cực kỳ đơn giản, ba màu trắng, xanh lam, lục, đồ trang trí khiêm tốn mà xa hoa, đồ gia dụng cũng không nhiều, giường, tủ đầu giường, bàn học, tủ quần áo và những đồ dùng nhỏ khác.

Đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường không ngừng vang, nhưng phòng ngủ này không phải là của y.

Này... Sao lại thế này?

Lạc Tử Thanh nhíu mày, mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng y không hoảng loạn, nhưng theo y nghĩ, cho dù y bị kẻ thù của Lạc gia bắt đi, thì những người đó cũng không cần phải đối xử tốt như vậy với một công cụ để đấu lại với Lạc gia.

"Oanh" một tiếng, Lạc Tử Thanh cảm giác đầu mình như muốn nổ tung, hai tay y ôm đầu, gắt gao cắn môi, thống khổ mà ngã quỵ trên giường.

Có rất nhiều ký ức tràn vào trong đầu y, đó là trí nhớ của một người khác, trí nhớ của người có cùng tên với y, "Lạc Tử Thanh".

Lạ Tử Thanh thở ra một hơi, chậm rãi đứng lên, một bên đi vào phòng tắm rửa mặt, một bên tiêu hoá trí nhớ mới.

Sau khi biết được cuộc đời của "Lạc Tử Thanh", y nhíu mày, sau đó bình tĩnh cầm lấy bàn chải đánh răng.

Đối với những gì "Lạc Tử Thanh" đã trải qua và thân thế của hắn y đều rất rõ ràng, bởi vì người này chính là người được tạo ra dưới ngòi bút của y trong truyện "Cô bé Lọ Lem và các vương tử", nam phụ thứ nhất Lạc Tử Thanh!

Đây là.... Xuyên qua?

Lạc Tử Thanh nhìn chính mình trong gương, không có cái gì che dấu, khoé mắt lộ ra sự hờ hững, khuôn mặt tuấn dật phi phàm, so với chính mình ở ngoài đời thật còn anh tuấn hơn vài phần.

Y nhẹ nhàng gợi lên khoé môi, khoé mắt cong lên, trong nháy mắt liền làm cho người khác cảm thấy được y tươi cười ấm áp như ánh mặt trời, ánh mắt ôn nhu như nước.

Buông khăn mặt, Lạc Tử Thanh ra khỏi phòng tắm, mở tủ quần áo, chọn một cái áo màu xanh nhạt cùng một cái quần dài màu trắng, mặc xong thì cầm lấy chiếc kính mắt tơ vàng trên bàn học, đáy mắt y khó nén một chút đạm mạc nhưng đều bị ẩn dấu đi, chỉ còn lại một thiếu niên nhã nhặn ôn nhu.

Kéo ra bức màn màu lam, Lạc Tử Thanh đã thích ứng với thân phận hiện tại.

Y cũng rất đồng cảm với nam phụ Lạc Tử Thanh này, mẹ đẻ chết đi, tiểu tam nắm quyền, quan hệ cha con đạm bạc, thân là con cháu chi thứ của Lạc gia, bởi vì năng lực mà được gia chủ coi trọng, nhưng cũng chỉ là một công cụ mà thôi, cho nên Lạc Tử Thanh rất cô đơn, mà nam phụ Lạc Tử Thanh lại gặp được ba nam chính - Hoàng Phủ Đoan lãnh khốc, Ngôn Minh Vũ phong lưu, và Giang Dực cuồng ngạo. Bốn người bọn họ chơi rất thân, sau đó thì sáng lập tổ chức "Ưng" trong hắc đạo, việc cảu Lạc Tử Thanh là làm báo cáo tập hợp cùng xử lý công tác, hiện tại "Ưng" đã trở thành tổ chức đứng đầu hắc đạo, vô cùng cường đại. Đương nhiên, đây cũng là một trợ lực to lớn để sau này các nam chính bảo vệ nữ chính.

Mở máy tính ra, sửa lại tính hình báo cáo mà cấp dưới đưa tới, phân loại để xử lý, so với người khác thì y càng mẫn cảm với chữ viết hơn, nếu không y đã không trở thành tác giả, lại thừa kế trí nhớ của "Lach Tử Thanh", nên việc này với y là vô cùng thuần thục.

Tám giờ, công việc hoàn thành, Lạc Tử Thanh gọi điện thoại đặt thức ăn mà các nam chính thích, sau đó đứng dậy, đi ra cửa kêu ba nam chính rời giường.

Sau khi các nam chính đánh răng rửa mặt và mặc quần áo xong, đồ ăn đã được đưa đến, Lạc Tử Thanh nhận hàng, trả tiền, sau đó bày ra chén dĩa, để lên bàn cơm.

Ba vị nam chính cũng đã xuống lầu, Hoàng Phỉ Đoan một thân đồ đen vạn năm không đổi, Ngôn Minh Vũ một thân đồ trắng dị thường phong tao, Giang Dực một thân đồ tím pha đủ màu.

"Buồn ngủ muốn chết, Tử Thanh không buồn ngủ sao?" Ngôn Minh Vũ ngáo một cái thật to, nhìn đến Lạc Tử Thanh vô cùng có tinh thần, thuận tiện hỏi một câu.

"Không buồn ngủ." Lạc Tử Thanh mỉm cười.

"Tiểu Tử Thanh dậy lúc mấy giờ vậy?" Giang Dực ngồi xuống ghế.

"Bảy giờ." Lạc Tử Thanh đưa bát cho mấy người bọn họ. "Tôi không thanh nhàn như các cậu, có rất nhiều tình báo chờ tôi xử lý."

Ngôn Minh Vũ nhận lấy bát của chính mình, thuận tiện nháy mắt với Lạc Tử Thanh một cái: "Tiểu Tử Thanh thật chăm chỉ, để bản đại gia thưởng cho một nụ hôn làm quà nha~"

Lạc Tử Thanh cúi đầu ăn cơm, không nhìn.