Nghiêm Cách khôi phục vẻ ung dung như bình thường. Hắn lôi kéo Hoàng Phủ Ngọc Sâm ngồi trên hai cái ghế gần nhất, lấy tờ ngân phiếu một ngàn lượng trong túi rồi đặt lên bàn “Kêu tú bà ra đây. Hồng Tụ lâu hôm nay bản công tử bao hết.”
Hoàng Phủ Ngọc Sâm nhướn mày. Tiêu một ngàn lượng thoải mái như thế thì xem ra giao ước 20 vạn lượng hình như quá ít?
Các cô nương thấy khách quý lập tức nhiệt tình chiêu đãi, có người đi gọi tú bà, có người bưng trà rót nước, có người còn quạt cho Nghiêm Cách và Hoàng Phủ Ngọc Sâm, có người thì giúp dọn dẹp hộ viện trong lâu. Rất nhanh toàn bộ đại sảnh đều trở nên vắng vẻ.
Tú bà yểu điệu bước tới, khuôn mặt tươi cười như hoa cúc “Aiya, hiếm……”
Nghiêm Cách vung tay, dùng nụ cười ngọt ngào cắt đứt lời nói của nàng “Bà chủ, lời xã giao không cần nói, chỉ cần kêu tất cả các cô nương ra đây.”
Tú bà cầm ngân phiếu một ngàn lượng, mừng rỡ cười đến mức không ngậm được miệng, hét to một tiếng cao vυ"t: “Các cô nương, tiếp–khách–”
Cả người Nghiêm Cách nổi da gà hết lên, âm thầm xoa tay.
Các cô nương trong phòng chen chúc ùa lên, nhưng nghĩ đến đôi mắt lạnh của Hoàng Phủ Ngọc Sâm liền tự giác đứng cách hai bước ở bên ngoài, một ít cô nương chờ trong phòng ở lầu hai uốn éo như xà yêu đi xuống, quăng mị nhãn cho Hoàng Phủ Ngọc Sâm và Nghiêm Cách. Ở đằng sau cùng là mấy nam tử mềm mại đáng yêu hoặc khôi ngô tuấn tú ăn mặc diễm lệ cũng không kém bao nhiêu.
“Ngươi đến đây không phải lần đầu?” Hoàng Phủ Ngọc Sâm lại gần Nghiêm Cách, miệng kề tai hắn, giọng trầm thấp tràn ngập nguy hiểm.
Nghiêm Cách nghiêm mặt “Tuyệt đối là lần đầu tiên!”
Hoàng Phủ Ngọc Sâm cười như không cười, tư thế dựa sát vẫn giữ nguyên không thay đổi.
“Nếu như không phải là lần đầu tiên thì ta cũng không cần hỏi Cao Phong và Cao Vân mới biết đây là thanh lâu lớn nhất kinh thành.” Nghiêm Cách nhẹ giọng biện giải.
Hoàng Phủ Ngọc Sâm vỗ hông hắn một cái, ôm lấy rồi chậm rãi nói: “Nếu ngươi không sợ các nàng lại gần thì ta có thể buông ra.”
Nghiêm Cách nghe xong, cảm thấy có lý liền nghiêng người dựa vào người y.
Hoàng Phủ Ngọc Sâm âm thầm câu môi. Người này thật trì độn. Trong lòng y hơi rộn, hai cánh tay y vòng trên lưng Nghiêm Cách, tò mò rằng không biết đến khi nào hắn mới biết mình đang đùa giỡn hắn. Thấy Nghiêm Cách không có phản ứng, y nghĩ một lát, tay chuyển lên đùi hắn, vuốt ve như có như không.
Nghiêm Cách chỉ cho rằng y đang giả bộ hai người là một đôi trước mặt người khác để phòng các cô nương công tử tới gần nên không để ý.
Khóe môi Hoàng Phủ Ngọc Sâm hiện rõ ý cười, đột nhiên nụ cười cứng lại, tay trên đùi Nghiêm Cách cũng ngưng lại. Không lâu trước đây y còn bài xích Nghiêm Cách ôm y, tại sao lúc này lại muốn đùa giỡn hắn, còn ôm hắn thân mật như vậy mà không có phản cảm gì?
Tâm tư của Nghiêm Cách đặt lên chuyện đứng đắn nên không phát hiện y đang bối rối, hắn chỉ thấy nghiêng người dựa vào Hoàng Phủ Ngọc Sâm nên thắt lưng rất mỏi. Hắn xê dịch cái ghế của Hoàng Phủ Ngọc Sâm rồi hơi nghiêng người, đổi tư thế tự nhiên hơn mới thả lỏng dựa vào y.
Hoàng Phủ Ngọc Sâm hạ mắt nhìn hắn, tay ở trên đùi thu lại để ở lưng, không tự giác mà xiết chặt thêm.
Trương Viên và Lưu Vinh nhìn không chớp mắt.
“Công tử, ngài còn phân phó thêm thì cứ việc nói.” Ánh mắt tú bà tò mò nhìn về phía hộp gỗ, suy nghĩ xem bên trong có phải là tiền hay không.
Nghiêm Cách vỗ hộp gỗ ” Ở đây tổng cộng có mười bộ y phục, các cô nương mặt thử mỗi bộ một lần, biểu diễn mặt đẹp nhất của các ngươi trước bản công tử và gia huynh. Nếu như làm tốt, bản công tử không chỉ tặng bộ y phục kia cho nàng mà còn thưởng cho một trăm lượng bạc. Có nghe rõ không?”
Các cô nương không dám tin đây là thật mà nhìn lẫn nhau. Có chuyện tốt như vậy à? Chỉ thử mấy bộ y phục liền có một trăm lượng bạc? Về phần y phục thì các nàng căn bản không lưu ý.
Tú bà tranh thủ thời gian, lên đại diện đáp ứng thay mọi người “Không thành vấn đề, không thành vấn đề.”
Nghiêm Cách gật đầu, Trương Viên và Lưu Vinh đưa hai hộp gỗ cho các cô nương.
Các cô nương chen lấn giành nhau lên lầu thay quần áo.
Chính giữa đại sảnh vừa hay có một sân khấu, đây vốn là để các cô nương biểu diễn, lúc này vừa khéo tạo thành sân khấu chữ T.
Nghiêm Cách tiến lên nói bên tai Hoàng Phủ Ngọc Sâm “Ca, một lát nữa ngươi giúp ta xem coi ai phù hợp với bộ y phục nhất.”
Hoàng Phủ Ngọc Sâm lúc này mới hiểu ý định của Nghiêm Cách. Y không đồng ý, nhưng cũng không cự tuyệt mà nói rằng: “Giúp ngươi tuyển người, có phải ngươi nên bỏ ra chỗ tốt gì đó hay không?”
Không chiếm lời thì chết sao? Nghiêm Cách bất đắc dĩ “Thực ra ta đã sớm chuẩn bị lễ vật cho ca, sau khi quay về sẽ đưa cho ngươi.”
Lúc này Hoàng Phủ Ngọc Sâm mới gật đầu.
Chỉ một lát sau, vị cô nương đầu tiên cũng bước ra. Tú bà lơ đãng nhìn qua liền ngây như phỗng.
Cô nương kia để chân trần, lớp trên là một tông cam làm màu chính, ven rìa là áo quấn ngực màu hồng đào, ở vị trí ngưc được thiết kế thành chữ V ngược, vừa khéo phác thảo hình dạng bộ ngực. Bên ngoài áo chui đầu là một lớp xoan mỏng hoàn chỉnh màu lam, phía trước chỉ đến bắp chân, đằng sau dài chấm đất, ở chỗ thắt lưng buông lỏng dùng một dây tơ tằm cùng màu buộc lại; bên dưới là quần lụa mỏng khó khăn lắm mới treo lên xương hông, màu hồng đào đổi dần thành màu cam, bao quanh đường cong mượt mà của bờ mông. Trên quần lụa mọng được điểm xuyển bởi các trang sức bằng bạc và ngọc, theo sự chuyển động mà lung linh khiến lòng người rạo rực.
Hoàng Phủ Ngọc Sâm chỉ liếc mắt một cái rồi thờ ơ dời mắt.
Cô nương kia nhảy một đoạn trên vũ đài, ngoái đầu lại cười với Nghiêm Cách và Hoàng Phủ Ngọc Sâm rồi mới thướt tha lui về.
Hoàng Phủ Ngọc Sâm quay lại thấy Nghiêm Cách nhìn không chớp mắt thì không hiểu sao lại cảm thấy tức giận, y nắm cằm Nghiêm Cách, đôi môi nặng nề hôn nhẹ lên môi hắn.
Nghiêm Cách giật mình nhìn y.
Hoàng Phủ Ngọc Sâm cũng bất ngờ đối với xung động của mình, y nhìn về phía sân khấu, biểu tình bình tĩnh “Ta là đang nhắc nhở ngươi đừng quên thân phận của mình.”
Nghiêm Cách sờ khóe miệng, có chút bất đắc dĩ “Ta không quên, ta đang nhìn y phục.”
Hoàng Phủ Ngọc Sâm mặt không đổi sắc nói: “Những y phục này thiết kế mới mẻ độc đáo, chính bản thân nó là một loại tuyên truyền mạnh mẽ, không nhất định phải tìm người phù hợp nhất. Người đến.”
Cao Phong và Cao Vân không biết nấp ở đâu lập tức xuất hiện.
“Chủ tử.”
“Các ngươi ở lại đây, phụ trách tuyển chọn ra mười người.” Hoàng Phủ Ngọc Sâm nói xong liền kéo Nghiêm Cách rời khỏi.
Nghiêm Cách sửng sốt “Ta—-”
Hoàng Phủ Ngọc Sâm cắt lời hắn “Thời gian không còn sớm, nên đi.”
Bá đạo. Nghiêm Cách giận nhưng không dám nói gì, trong lòng lại nghĩ: lễ vật ta cũng không cho.
“Không cho thì tự ta tìm.” Hoàng Phủ Ngọc Sâm không nhanh không chậm phun ra một câu.
Nghiêm Cách ngạc nhiên. Sao y biết mình đang nghĩ gì?
Hoàng Phủ Ngọc Sâm cười khẽ, thúc giục: “Đi”
Nghiêm Cách thò đầu ra ngoài nhìn trước, thấy không có Nghiêm Cảnh Hiếu mới dám bước ra.
Hoàng Phủ Ngọc Sâm thấy buồn cười “Lần sau gặp rồi giải thích cho Nghiêm Cảnh Hiếu cũng không sao.”
Hai người rời Hồng Tụ lâu, không chú ý phía xa xa có một người đang rình, thấy bọn họ đi ra liền hừ mạnh một tiếng, trên mặt lộ vẻ gian xảo “Có thời gian đi kỹ viện lại bảo không có thời gian gặp lão gia nhà ta, tiểu tử kia thật không biết điều!”