Chương 23: Xuống núi lấy kiếm

Editor: Đoái Nhiên

Yến Hoài Phong là kiểu người hay tò mò, hỏi ngay: “Niệm Niệm, lần này sau khi lấy được Lộ Ảnh Xuân, trong sáu thanh kiếm của Vân Dã, muội tính lấy thanh nào làm thanh kiếm bản mạng vậy?”

Kỳ Niệm Nhất cảm thấy vấn đề này thật sự quá khó trả lời.

Bây giờ nàng, có hơi hiểu được cảm giác của phụ hoàng mình.

Nàng chỉ có sáu thanh kiếm, mà đã cái nào cũng muốn, cái nào cũng không nỡ bỏ. Càng huống chi dưới ghế của phụ hoàng có hậu cung ba ngàn giai lệ, quả nhiên rất khó lựa chọn.

Vì thế nàng chỉ có thể nói: "Bản chất của biển Vô Vọng là một cuộc thí luyện, nhất định ở đó sẽ phải tranh đấu không ngừng, người không tìm thấy linh binh bản mạng của mình chỗ nào cũng có, các huynh không khỏi yên tâm quá về ta rồi.”

Yến Hoài Phong nở nụ cười: "Cái này có gì mà không yên tâm, bây giờ muội đã là Trúc Cơ cảnh đỉnh phong, chỉ kém một bước nữa là có thể phá cảnh, trong chuyến đi lần này, đã là người xuất sắc nổi bật trong số đó rồi."

“Nếu tin tức kiếm của Vân Dã ở biển Vô Vọng bị truyền ra ngoài, nhất định sẽ khiến cho tất cả kiếm tu ở đó tranh đoạt, nhưng cũng may, dù sao việc này cũng chỉ có mấy người chúng ta biết được."

Nói xong, hắn quay đầu tàn khốc nhìn về phía Sở Tư Niên: "Miễn sao hắn ta không truyền ra ngoài, cũng không đánh chủ ý vào nó là được.”

Sở Tư Niên lạnh nhạt nói: "Lộ Ảnh Xuân không phù hợp với ta.”

Thương Hoàn ở ngay sát biển, dưới chân núi Lê Thành có bến tàu lớn nhất Đông Châu, cũng là con đường bắt buộc phải đi qua để đến biển Vô Vọng.

Mấy ngày nay ở đây không được yên bình giống như ngày trước, sóng người Lê Thành bắt đầu khởi động, không ngừng có tu giả mặc trang phục xa lạ đến từ các môn các phái khác nhau lui tới, đại bộ phận đều là Trúc Cơ cảnh và Luyện Khí cảnh, chỉ có một số ít người là Kim Đan cảnh và Nguyên Anh cảnh xen lẫn vào trong đó, đằng sau bọn họ có vài tiểu đệ tử đi theo, thần sắc vội vàng.

Trông bọn họ giống như là phụ huynh lo âu đến đưa con đi thi đại học.

Trước khi chia tay, Yến Hoài Phong chỉ dặn dò một câu: "Xét thấy mức độ tràn đầy linh lực của muội, sợ là khoảng cách phá cảnh cũng không xa. Kiếm tu vượt qua Thiếu Niên Du, mỗi một lần phá cảnh đều là ngàn khó vạn nguy, nhưng muội cần phải nhớ rõ một điều —— nếu muốn kết đan ở biển Vô Vọng, nhất định phải chọn kết đan vào ban ngày, tuyệt đối phải tránh lúc trăng máu."

“Còn nữa.” Hiếm khi Yến Hoài Phong phải trầm mặc một lát, “Vì một số nguyên nhân, tất cả những người đi ra từ biển Vô Vọng, đều không thể nói ra quá trình mình thu hoạch linh binh bản mạng, có lẽ điều này sẽ khiến muội có chút khó chịu, nhưng nhớ kỹ, muội cứ coi tất cả những gì xảy ra ở đó là một giấc mộng là được.”

“Cuối cùng… Biển Vô Vọng nguy hiểm trùng trùng, nếu không lấy được kiếm, cũng không nên cưỡng cầu, nhớ phải an toàn sống sót trở về."

“Ta biết rồi.” Kỳ Niệm Nhất quay đầu lại, bình tĩnh xua xua tay, “Nhị sư huynh, về đi.”

Phụ huynh - Yến Hoài Phong đi đưa tiễn sư muội, nhìn bóng lưng Kỳ Niệm Nhất đi xa, nhịn không được bi thương, ngồi xổm xuống một góc sơn môn, len lén gạt nước mắt.

“Lúc muội ấy nhập môn chỉ nhỏ bằng từng này, ta ôm trong tay còn sợ tan, thế nhưng chỉ chớp mắt một cái mà muội ấy đã có thể tự thân một mình tới biển Vô Vọng rồi, sao thời gian lại trôi qua nhanh vậy chứ.”

“Rõ ràng là đi cùng tên tiểu tử họ Sở kia, đệ mù à?" Giọng điệu lạnh nhạt lười biếng chợt vang lên, người đó ghét bỏ nói, “Đứng lên lau nước mắt đi, mất mặt quá đấy.”

“Huynh nhắc tới tên tiểu tử họ Sở kia, làm ta càng thêm tức!”

Cũng không biết vạt áo màu xám đậm của Yến Hoài Phong được làm từ chất liệu gì, hễ động một cái là bị mở toang ra, cái lúc hắn lau nước mắt, làm lộ ra bộ ngực trơn bóng màu bánh mật và cơ ngực đầy đặn, dẫn tới người qua đường sôi nổi liếc mắt nhìn xem.