Sau khi rời khỏi Y Y Các, ta đi loanh quanh trong cung một lúc lâu mới nhớ ra, cung này lớn như vậy, Thái Y viện ở đâu? Đúng lúc này, ta phát hiện phía trước có một tiểu đồng mặc lam văn bạch y, có vẻ là một tuỳ tùng mười tuổi. Ta sờ soạng trong túi lấy ra lệnh bài Minh Nhiên đưa cho ta: "Khục khục, đệ đệ phía trước, đợi một chút."
Giọng nói như gảy đàn của ta khiến hắn giật mình, quay đầu lại càng kinh ngạc hơn, người trước mặt ánh mắt trong như nước, mặt như ngọc, cả người tràn đầy khí chất, khiến người ta không cách nào rời mắt. Nhưng bởi vì thân hình nhỏ gầy, nhìn qua chỉ như một thiếu niên mười một mười hai tuổi, hắn nói: "Ca ca có chuyện gì không?"
Ta gãi gãi đầu: "Ta, ta không tìm thấy Thái Y viện." Nói xong ta cho hắn xem lệnh bài.
Hắn ngạc nhiên hỏi ta: "Ngươi là người của Thái Tử?"
Ta gật đầu.
"Nghe nói hôm qua Thái Tử bị ám sát, Thái Tử không sao chứ?"
Ta nhìn ánh mắt khẩn thiết của hắn, đột nhiên rất muốn trêu hắn: "Quan tâm hắn nhiều như vậy sao, chẳng lẽ ngươi là người hâm mộ của hắn?"
"Thái Tử điện hạ là ân nhân của ta, hắn hiện tại đến cùng thế nào?" Hắn rất nhanh muốn khóc.
"Được rồi, được rồi, không trêu chọc ngươi nữa, hắn không sao đâu. (Có ta ở đây, làm sao hắn gặp rắc rối được, hahaha)"
"Chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?" Hắn bước tới khẩn trương bắt lấy tay ta.
Ta cũng dần dần ghé sát tai hắn, nghiêm túc nói với hắn: "Hắn nhiễm phong hàn." Nói xong liền cười thành tiếng.
Hắn lập tức có chút tức giận, kiêu ngạo dậm chân (đứa nhỏ này cùng Ngân Thiên có mấy phần giống nhau)
"Hừ, ca ca này thoạt nhìn đẹp mắt, nhưng không ngờ lại thích trêu chọc người."
"Được rồi, được rồi, ca ca không trêu cợt ngươi nữa, đưa ta đi Thái Y viện đi."
"Coi như ngươi may mắn, ta chính là dược đồng Thái Y viện (Thái Y viện bình thường đều bố trí vài tên dược đồng bốc thuốc) đi theo ta" Nói xong lập tức quay đầu kiêu ngạo đi về phía bắc, ta cũng nhanh chóng đi theo.
Chúng ta nhanh chóng đến Thái Y viện, hắn trực tiếp dẫn ta tới dược phòng: "Ngươi cần thuốc gì, ta tìm cho?"
Hiện tại có sẵn người ở đây, không ngu mà không dùng: "Cho ta một tờ giấy cùng bút." Ta nhàn nhã nói.
Đứa trẻ hiệu suất cũng coi như nhanh, rất nhanh liền mang những vật này đến. Ta mở giấy ra, cầm bút lông lên, bắt đầu lưu loát viết: "10 gam cây kinh giới, 10 gam thông khí, 3 lát gừng, 10 gam sài hồ, 6 gam bạc hà, 10 gam xuyên khung, 10 gam phục linh, 6 gam cam thảo, 300ml nước sắc thuốc, chia 2 ngày uống. 10 hạt óc chó, 10 gam ngân hoa, 20 gam gừng, 30 gam đường phèn, sắc cách thuỷ cho đến khi đường hóa, chia 2 lần uống, ngày 1 thang, uống 2 lần sẽ khỏi."
Đứa trẻ thấy ta viết toa thuốc thì sững sờ: "Ngươi, ngươi là đại phu?"
Ta dí dỏm cười cười: "Như thế nào, ta nhìn không giống đại phu à?" (Bộ dáng cà lơ phất phơ của ta, thật đúng là không giống đại phu)
Hắn vội vàng tìm mấy dược liệu này, gói vào trong giấy đặt chúng vào tay ta: "Ta tưởng rằng người học y rất nhàm chán."
"Vậy tại sao ngươi còn ở đây làm dược đồng?"
Hắn đỏ mặt: "Ta, ta chỉ là muốn làm chút chuyện cho Thái Tử điện hạ, báo đáp ân tình của hắn."
"Vậy ngươi phải cố gắng học tập, học y cũng không nhàm chán như ngươi tưởng đâu. Mặc dù lúc còn học ta cũng cảm thấy rất nhàm chán (vì vậy ta thường dùng Ngân Thiên để thử thuốc), nhưng khi một tính mạng được ngươi cứu sống, ngươi lại cảm thấy giống như sở hữu cả thế giới, học y cũng không khiến ngươi mất đi cá tính, chỉ cần ngươi muốn giữ nguyên tâm ý, không gì có thể thay đổi ngươi."
Ta xoa đầu hắn: "Cố gắng lên a! Tiểu dược đồng!" Nói xong, liền cầm túi thuốc rời đi, lưu lại cho hắn một bóng lưng tiêu sái (Ta không ngờ rằng những lời nói này sẽ khiến hắn sau này ngày càng tiến xa hơn trên con đường học y)
Ta vừa cầm túi thuốc, vừa ngâm nga tiểu khúc, nhàn nhã trở về (Chỉ cần khiến thân nhiệt hắn hạ xuống là được), trên đường đi ta tình cờ gặp Minh Nhiên, hắn trở về phục mệnh Ngân Niệm, vì vậy chúng ta dứt khoát đi cùng nhau, trên đường đi, hắn lải nhải nói về việc chưa từng thấy bộ dáng Ngân Niệm tức giận bao giờ vậy mà lại vì ta, có thể nhận nghĩa ca Ngân Niệm, ta nhất định đời trước thắp nhang cầu nguyện.
Ta chỉ có thể đỡ trán. Tuy nhiên, ta không ngờ Ngân Niệm đối đãi ta tốt như vậy, nghĩa ca này thật tốt. Sau này đợi hắn cùng Ngân Thiên nhận nhau, chúng ta có thể cùng nhau lưu lạc giang hồ rồi, đến lúc đó ta sẽ đem thân phận thật sự của ta nói cho hắn biết (Hắn sớm biết rõ thân phận của ngươi), ta tính toán trong lòng.
Chúng ta đã đi đến Ngự Hoa Viên, ta nghe thấy một tiếng sáo thê lương từ xa vọng lại, tiếng sáo bi thương này dường như có một câu chuyện trong đó. Ta lắng nghe, bất giác rơi nước mắt.
"Sao ngươi lại khóc?" Minh Nhiên hỏi.
Ta lau nước mắt: "Không sao, chỉ là tiếng sáo này có chút thương tâm."
Tiếng sáo càng lúc càng dồn dập, càng lúc càng thu hút ta, không được, ta phải đi xem mới được. Ta đưa túi thuốc và đơn thuốc trong tay cho Minh Nhiên: "Ngươi đem những thứ này sắc thuốc cho Ngân Niệm đại ca uống, ta đi tìm nơi tiếng sáo phát ra" Nói xong, liền đi tìm tiếng sáo kia.
Minh Nhiên cầm túi thuốc cùng toa thuốc, ngơ ngác đi: "Có tiếng sáo sao? Sao ta không nghe thấy."
Ta vận khởi khinh công bay qua tường Ngự Hoa Viên. Tiếng sáo dường như đến từ rừng ngân hương. Ta dừng lại bước chân, Ngân Niệm đại ca dường như không cho ta vào trong a, nhưng tiếng sáo này, từng chút từng chút giống như xé rách lòng ta, quan tâm hắn làm gì, dù sao ta không phải đi chơi bàn đu dây, chỉ đi xem thử.
Ta hít một hơi thật sâu rồi nhảy liên tiếp mấy cái cây: "Tiếng sáo hình như phát ra từ đó." Ta vận khởi khinh công đến cây ngân hương lớn nhất.
Khi ta nhìn kỹ hơn, hình như có một bóng người dưới gốc cây: "Đỏ sậm kim văn bào! Là Giao Vương!"
Ta vội vàng thu liễm toàn bộ khí tức, nằm bất động trên thân cây. Giao Vương quay đầu lại, ta kinh ngạc. Hắn đang thổi sáo trúc, vẻ mặt vô cùng đau buồn mất mát, trông có vẻ tiều tuỵ không ít. Hắn gặp chuyện gì sao? (Nghe nói loạn đảng đã bị tiêu diệt, Ngân Niệm đã trở về. Có gì khiến hắn đau buồn tổn thương đâu?)
Lúc này, tiếng sáo cũng bắt đầu trầm xuống, giống như khóc than, ai oán thê lương. Ta không thể cầm được nước mắt, nguy rồi, một giọt nước mắt đã rơi xuống. Trùng hợp giọt nước mắt ấy vô tình rơi trúng tay Giao Vương.
Tiếng sáo đột ngột dừng lại: "Ai đó?"
Một cơn gió mạnh hất ta khỏi cây: "Ai ôi, cái mông của ta." Mông ta thiếu chút nữa bị gãy làm ba mảnh. Ta nhìn Giao Vương, ngượng ngùng cười với hắn: "Ha ha, ta chỉ là đi ngang qua, chỉ là đi ngang qua, ta đi ngay, không quấy rầy nhã hứng thổi sáo lão nhân gia người nữa."
Đang định chuồn đi, hắn một phát nắm lấy cổ áo của ta, không tin hỏi ta: "Xú tiểu tử, ngươi nghe thấy tiếng sáo của ta sao."
Ta gật gật đầu: "Người thổi sáo thê lương như vậy, ai chẳng nghe thấy a?" (Sáo trúc này của hắn chỉ có người tâm tư thuần lương mới có thể nghe thấy, xem ra Minh Nhiên nói không sai)
Giao Vương đặt ta xuống: "Xú tiểu tử, ngươi mau về chiếu cố Ngân Niệm. Nghe nói ngày hôm qua hắn bị ngươi kéo vào sông băng, nếu hắn có chuyện gì, ta liền lấy cái mạng nhỏ của ngươi." (Ta, ta, tại sao lại kéo hắn? Rõ ràng là hỏi ý kiến Ngân Niệm đại ca mà)
"Người yên tâm, Ngân Niệm đại ca đã khôi phục được bảy tám phần rồi, chẳng qua là nhiễm chút phong hàn, ta đã nhờ Minh Nhiên đưa thuốc cho hắn rồi, người cũng không cần thổi khúc bi thương như vậy a?"
Hắn quay lưng lại, thần sắc bi thương: "Ngươi không thể hiểu được bi thương của ta. Tâm trạng ta bây giờ rất tệ, ngươi tốt nhất nhanh cút!"
Vị đại thúc này sao lại nóng nảy như vậy: "Cút thì cút!" Ta đang định rời đi, lại đột nhiên vấp phải thứ gì đó, quay đầu lại thì thấy hình như có cái gì đó giống như cây trâm trên mặt đất, ta nhặt cây trâm lên, nó khá là đẹp. Đột nhiên, ta thấy cái gì? Ở cuối cây trâm này có khắc tên Long di "Minh Nhược Y".
"Sao còn chưa đi?"
Hắn quay đầu Iại, lại nhìn thấy trong tay ta một cái trâm cài tóc quen thuộc: "Ngươi xú tiểu tử, dám động vào đồ của ta." Nói xong, một chưởng linh lực mạnh mẽ đánh về hướng ta.
Trong lòng ta nảy ra một ý tưởng táo bạo, ta cũng không trốn, khe khẽ ngân nga câu hát: "Trăng cong, nước biếc, thuyền, thuyền căng buồm..."
Một chưởng của hắn dừng lại trước mặt ta. Hắn hung ác nhìn về phía ta, linh lực hỗn loạn rống một tiếng: "Ai đã dạy ngươi bài hát này? Ngân Niệm sao?" (Ta không ngờ phản ứng của hắn lại mạnh như vậy)
Ta vội dùng sức chống cự, nhưng cũng đột ngột bị đẩy ra xa mười mét, bắt gặp ánh mắt tức giận của hắn: "Ta thường nghe Long Hậu hát bài này, chúng ta cùng nhau hát rất vui. nhưng ta từng nghe nàng hát một mình, nàng là mang theo nước mắt"
"Ngươi đến cùng là ai? Mục đích của ngươi là gì?" Hắn hổn hển hướng ta nói.
"Ta là ai không quan trọng, cũng không có mục đích gì, điều quan trọng là người và Long Hậu có quan hệ gì? Người vì sao có vài phần giống hệt Long Vương? Hơn nữa, vì sao Thái Tử điện hạ Giao tộc cùng Tam Hoàng Tử Long tộc giống nhau như đúc?"
Ngay khi ta hỏi những câu hỏi này, hắn đã hoàn toàn tức giận. Hắn vận khởi chín phần linh lực đánh úp hướng ta: "Ngươi đến cùng là ai?"
Không tốt, xem ra hắn thật sự nổi giận, ta đang muốn chạy trốn (Tuy cấp bậc linh lực không bằng Giao Vương, thế nhưng khinh công của ta không ai đuổi kịp) lại phát hiện chính mình giống như bị định trụ.
Không tốt, bên trên cây trâm này có Định Thân Thuật (Chẳnh trách những thứ này không ai dám đυ.ng vào), ta không còn cách nào khác ngoài việc chống cự bằng linh lực của mình, cứng rắn tiếp nhận một kích này, ngã sấp xuống mặt đất phía xa, phun ra một búng máu (Thân thể ta vừa khôi phục, tu vi kém hơn hắn, hiện tại đương nhiên chịu không nổi) lăn lộn trên mặt đất mấy vòng, y phục bên ngoài bị xé rách, lộ ra chiếc váy hoa lê bên trong, bởi vì linh lực hao tổn lớn, huyễn thuật nữ giả nam trang cũng không chống đỡ được nữa, biến thanh hoàn cũng phun ra.
Hắn bóp cổ ta: "Không ngờ là một tiểu nha đầu."
Đột nhiên, chiếc nhẫn trên tay ta phát ra ánh sáng lạnh lẽo khiến hắn chói mắt, hắn lùi lại một bước: "Ngân Niệm vậy mà đem nhẫn cho ngươi rồi!" Hắn lại nhìn tay còn lại của ta, đó là, đó là vòng tay của Bạch Lai!
"Ngươi, Bạch Lai là gì của ngươi?"
Mặc dù bị thương nặng, ta vẫn là không khoan nhượng nói: "Đoán đi, xấu đại thúc."
Hắn nổi cơn thịnh nộ: "Ngươi muốn chết." Nói xong, lại là một chưởng sắc bén, ta dùng nội lực khó khăn né qua, nhưng trên mu bàn tay của ta đã tạo ra một vết cắt, lệnh bài mà sư phụ đưa cho ta vô tình rơi ra ngoài.
"Thanh Ngọc lệnh, ngươi là đồ đệ của Thiên Toàn lão nhân!" Có quan hệ với Bạch Lai, là đồ đệ của Thiên Toàn lão nhân, Iại là nữ hài nên xem ra chỉ có một thân phận.
"Xú nha đầu, ngươi là Bạch Vân công chúa Hồ tộc a!"
"Phải thì sao, không phải thì sao?"
"Hừ, nếu ngươi là Bạch Vân công chúa, ta đây bắt ngươi uy hϊếp Hồ tộc, để bọn họ tấn công Long tộc, như thế nào?"
Ta hổn hển: “Ngươi dám, với tư cách quân vương một nước, ngươi hèn hạ như vậy sao?”
Khi nói ra lời này, hắn tựa hồ bị định trụ, bởi vì một người tên là "Minh Nhược Y" đã từng nói điều này với hắn.
Trong Y Y Các, Ngân Niệm hiển nhiên đã uống thuốc sắc, Ngân Niệm sốt cũng đã hạ. Minh Nhiên vừa mới tiến vào ngạc nhiên, tại sao lại có một con thỏ béo trên ghế? Lúc này còn nói: "Chẳng lẽ đây là con thỏ mà Thịnh công tử bắt để bồi bổ thân thể cho Thái tử điện hạ."
Ngân Niệm tưởng là ta trở về, liền xuống giường chuẩn bị nghênh đón. Nghe thấy giọng nói của Minh Nhiên, hắn suýt nữa bật cười thành tiếng.
Tiểu màn thầu nổi giận: "Ngươi đầu gỗ còn muốn hầm cách thuỷ ta, tin hay không ta cho ngươi đẹp mặt." Nói xong giơ móng thỏ lên.
Sau khi Ngân Niệm một phen giải thích, Minh Nhiên mới biết được đây là ma thú của ta, vẻ mặt xin lỗi nhìn về phía nó. Nghiêm túc mà nói, đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một con thỏ ma thú béo như vậy, sức chiến đấu này có thể cao sao? (Thành thật mà nói, sức chiến đấu của con thỏ này thực sự không cao)
Minh Nhiên cùng Ngân Niệm đang nói chuyện loạn đảng, tiểu màn thầu lại có chút không thích hợp, kích thước cơ thể của nó đã tăng gấp mười lần, đôi mắt đỏ rực như thể hoả diễm muốn phun ra.
"Con thỏ làm sao vậy?" Ngân Niệm vội vàng dùng Phong Băng thuật để trấn định nó, không đúng, ma thú không thể nào vô duyên vô cớ bạo được, hắn mở phong ấn quanh miệng con thỏ, quả nhiên, con thỏ lẩm bẩm: "Cứu, cứu chủ nhân, chủ nhân đang gặp nguy hiểm."
Ngân Niệm nghe thấy vậy mặt lập tức biến sắc, quay sang Minh Nhiên lạnh lùng hỏi: "Thịnh đệ ở đâu?"
Minh Nhiên lập tức cảm giác được chuyện nghiêm trọng: “Hắn nói đi tìm nơi tiếng sáo phát ra, nhưng ta không nghe thấy tiếng sáo nào?"
Ngân Niệm suy nghĩ sâu xa, không nghe thấy tiếng sáo, nhưng nàng lại có thể nghe thấy, chỉ có, chỉ có tiếng sáo trúc của Phụ Vương thôi!
"Nguy rồi, nàng cùng Phụ Vương đối đầu.” Hắn vội vàng giơ tay loại bỏ Phong Băng thuật vây khốn tiểu màn thầu: "Mau đi theo ta, đi theo ta cứu chủ nhân ngươi."
Tiểu màn thầu liếc hắn một cái: "Lên đi, ta dẫn ngươi đi, một mình ngươi, không thể tìm thấy vị trí cụ thể của nàng." (Giữa ma thú và chủ nhân của nó có cảm ứng)
Lúc này hắn cũng biết con thỏ nói có lý, hắn xoay người một cái lên lưng con thỏ nói: "Đi thôi!"
Tiểu màn thầu trực tiếp từ lan can nhảy xuống: “Coi như tiểu tử ngươi có phúc, lưng của ta trừ chủ nhân ra còn chưa từng để người khác ngồi lên đâu (Nó nhìn thấy Viêm ca ca cùng Ngân Thiên liền biến thành bé thỏ trắng )" Nói xong, một đôi cánh liền xuất ra (Nó là hoả hệ cùng phong hệ ma thú, đó là lý do tại sao nó rất béo nhưng không ảnh hưởng đến tốc độ của nó), lao thẳng về rừng ngân hương.