Chương 50: Ma Thú Tiểu Màn Thầu

Sau khi biết thân phận nữ hài của ta, Ngân Niệm càng khó ngủ hơn, trong lòng vừa lo lắng, vừa sợ hãi, nhưng lại càng vui mừng, những cảm xúc phức tạp này đánh nhau trong đầu hắn

"Nàng là nữ hài, nàng là nữ hài." Câu nói này gần như lấp đầy đầu óc của hắn, muốn ngủ cũng không ngủ được.

Lúc này, bởi vì hàn đàm ban đêm rất lạnh, trong giấc mộng ta vô thức cuộn mình lại: "Lạnh, lạnh."

Khi đó Ngân Niệm mới nhớ ra, đêm lạnh trời giá rét làm sao có thể để một nữ hài ngủ dưới đất, hắn nhẹ nhàng xuống giường, hít hà mùi thơm quen thuộc, nhẹ nhàng ôm lấy ta, ta đột nhiên bay lên không, theo bản năng ôm lấy eo hắn, hơi thở của hắn ngưng trệ: "Thịnh, Thịnh đệ?" ( Hắn cũng không thể đột ngột thay đổi xưng hô, sẽ khiến ta nghi ngờ.)

Hắn đặt ta trên giường, lại đắp thêm cho ta vài lớp chăn. Chính mình thì lại nằm trên chăn đệm dưới đất, chỉ đắp một lớp chăn mỏng. Hắn thở dài một hơi.

Hôm sau đã là buổi trưa, ta từ từ tỉnh dậy, vì ngày hôm trước mệt mỏi nên ta ngủ rất ngon. Ta thoải mái duỗi người một cái xuống giường (Không đúng, tại sao ta lại ở trên giường , hôm qua không phải ngủ dưới đất sao?) Ta vội vàng nhìn y phục trên người, cũng may không bị xê dịch, xem ra Ngân Niệm chỉ đặt ta ngủ trên giường.

Ta nuốt biến thanh đan, thiết lập nam trang huyễn thuật, ngắm Ngân Niệm trên mặt đất, phía sau lưng rộng lớn, dáng người thon dài, tóc dài màu trắng mềm mại, bóng lưng cũng đã có thể mê đảo ngàn vạn thiếu nữ.

Hắn quay lại, khuôn mặt hồng hào tuấn tú đỏ bừng như trái táo, nhưng vẫn tuấn mỹ, quả nhiên là mỹ nam tử, ta vậy mà thiếu chút nữa xem đến ngốc. Chờ một chút, mặt hắn có chút ửng đỏ dị thường, ta nhẹ nhàng đặt tay lên trán hắn: "Tốt." Sau đó lập tức bắt mạch, hắn bị nhiễm phong hàn. Chắc chắn là do hôm qua ta kéo hắn nhảy xuống hồ băng (độ lạnh của hồ băng ngay cả người của Giao tộc cũng không thể chịu nổi, ta không bị bệnh, tất cả là nhờ sự chăm sóc cẩn thận của Ngân Niệm ngày hôm qua.

Nhưng ta không biết, sau khi hắn ôm ta lên giường ngày hôm qua, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, ngủ không được, sau đó lại ra ngoài đứng suốt hai canh giờ, đây mới là nguyên nhân thực sự khiến hắn sinh bệnh.

"Ngân Niệm đại ca, đều là do ta bố trí không tốt, còn khiến huynh chăm sóc ta, làm hại huynh sinh bệnh, bây giờ ta sẽ đi bốc thuốc cho huynh."

Ta ngập tràn áy náy (ăn của hắn, dùng của hắn, ở chỗ của hắn, còn khiến hắn ngã bệnh, dù là ai cũng sẽ xấu hổ day dứt a.) Ta nắm tay hắn, lại cảm giác rất nóng, xem ra nhiệt độ cơ thể hắn cũng rất cao (Đối với động vật máu lạnh như Giao Long cũng không phải chuyện tốt), ta vô tình chạm vào bàn tay của hắn, hắn rít nhẹ một tiếng, ta lật bàn tay của hắn thấy một vết bỏng, đây là do hồng thạch lưu lại a, nhìn những vết thương này, ta còn nghĩ đó là bởi vì ngày hôm qua hắn quá mệt mỏi, trước khi ngủ liền gặp ác mộng đến bây giờ vẫn không dậy, không nghĩ tới là bởi vì nhiễm phong hàn, nội tâm ta cảm thấy rất khó chịu.

Ta đỡ hắn lên giường, đắp chăn rồi nhẹ nhàng ôm hắn: "Ngân Niệm đại ca, cảm ơn huynh chiếu cố, bây giờ ta sẽ chiếu cố huynh."

Ta gọi tiểu màn thầu ra (Bình thường đều ở trong trong túi vải, đồng thời ta cũng luyện chế hô hấp hoàn cho nó ăn hàng ngày để nó cũng thở được dưới nước), một chú thỏ tròn xoe dễ thương xuất hiện.

"Tiểu màn thầu" Ta vuốt ve bộ lông mềm mại của nó: "Giúp ta chăm sóc Ngân Niệm đại ca." (Nó đã từng giúp ta khi ta học y thuật, để nó chăm sóc hắn là không thể tốt hơn.)

Nhưng nó lại vẫy cái đuôi ngắn: "Không được, không được. Ta chỉ chịu trách nhiệm chăm sóc người và Viêm chủ." Thanh âm ngạo kiều vang lên.

Ta nhìn vào đôi mắt đỏ của nó, xem ra gia hoả này lần trước bị ca ca bắt được vẫn còn sợ hãi (Khi nó bị bắt thấy ca ca là hồ ly, liền bị doạ cho chết khϊếp, tưởng rằng nó sẽ trở thành món ăn trên đĩa, lại không nghĩ ca ca bắt nó đưa cho ta, còn thi thoảng nghiến răng dọa nó phải bảo vệ ta tốt) luôn ghi nhớ ca ca đe doạ.

Mặc dù thỉnh thoảng ta sử dụng nó để thí nghiệm thuốc nhưng nó vẫn rất ngoan, không biết tại sao nó lại sợ ca ca như vậy (Tất nhiên ta không thấy ca ca dùng uy áp đè nặng nó, nhe răng trắng ra bảo nó bảo vệ ta tốt), ta vuốt bộ lông mềm mại của nó: "Tiểu màn thầu, hắn là nghĩa huynh ta mới nhận cách đây không lâu, ta là đệ đệ. Ngươi hảo hảo chiếu cố hắn, hắn trở nên như vậy là do ta. Nếu Viêm ca ca có nói gì thì cứ để ta gánh (Dựa vào sủng ái ca ca dành cho ta, nghĩ hắn không thể làm gì ta)"

Con thỏ này mặc dù bị ca ca uy hϊếp, nhưng ta dù sao cũng là chủ nhân thực sự của nó, hơn nữa biết rõ ca ca sẽ không nỡ lòng nào trừng phạt ta: "Vậy người bồi thường cho ta 1000 củ cà rốt đi." (Nó đi theo bên cạnh ta, cái khác không học được lại kích phát ra thuộc tính ham ăn của nó, ngoại hình mũm mĩm hiện tại của nó đã dần dần tích lũy như vậy)

Ta còn nhớ lần đầu tiên tiểu màn thầu gặp ta, trông thấy ta là tiểu cô nương đáng yêu, nó cao hứng biết bao nhiêu, cọ qua cọ lại vào người ta, ta cũng rất mừng rỡ, mang theo nó cùng nhau chơi đùa, cùng đùa dai, thậm chí còn bí mật mang nó vào núi Thiên Lăng.

Nhưng sau này khi học y, thỉnh thoảng ta lại dùng nó để thử thuốc khiến nợ sợ hãi, khiến nó biết được một mặt khác của ta. Trước sự đe dọa của Ngân Thiên, ta đã chọn nó, điều này khiến nó rất cảm động, mỗi khi gặp nguy hiểm gì, ta đều ném nó vào túi vải (Ta biết con thỏ này lười biếng và không thích tu luyện, chạy trốn liền có thể, dù sao ma thỏ nổi tiếng về tốc độ a, nhưng nếu là cùng ngũ giai trở lên đơn độc chiến đấu, liều mạng đánh cũng không có cơ hội thắng. Ngay cả tu vi của nó cũng là do Viêm ca ca ép buộc, vốn dĩ ca ca muốn tìm ma thú đến bảo vệ ta, nhưng hắn không nghĩ tới một con thỏ lại lười biếng như vậy, vấn đề là ta lại che chở nó, hắn cũng không có lựa chọn nào khác nhưng là khi ta không có ở bên cạnh liền ức hϊếp nó, nếu như hắn không giám sát nó, chỉ sợ nó còn không có đạt tới ngũ giai)

Nó nhảy đến bên Ngân Niệm nhìn nhìn (Nó chưa bao giờ nhìn thấy Ngân Niệm trước đây) "Đây không phải là con rồng kia sao?"

"Hắn không phải Ngân Thiên,

hắn là Ngân Niệm, Thái Tử Giao Tộc, họ là huynh đệ."

Nó cũng nhìn kỹ một chút, thực sự màu tóc không giống nhau! Nó nhớ lại, có lần nó bị Ngân Thiên bắt được khi lẻn ra khỏi núi Thiên Lăng, Ngân Thiên còn muốn nướng nó. Hôm nay, tuy rằng không phải hắn, nhưng nợ của hắn có thể do các huynh đệ của hắn trả, nghĩ tới đây, trên mặt nó lộ ra nụ cười tà ác không tương xứng với sự đáng yêu của nó.

Ta vỗ đầu nó một cái: "Không cho phép nghĩ lung tung, nếu hắn rụng một sợi tóc, quay về ta sẽ dạy cho ngươi một bài học."

Nó che đầu, ủy khuất nhìn ta: "Được." (Trong nội tâm lại nghĩ, chờ ta đi rồi, hắn muốn làm gì thì làm, chỉ cần ta không nhìn thấy là được, ha ha ha, nó thật sự là một con thỏ thông minh)

Từ trong giá sách ta lấy ra hai vò rượu tốt, đoán chừng là Ngân Niệm giấu: "Ngươi dùng rượu chà lau thân thể cho hắn đi, đem nhiệt độ của hắn giảm xuống" Nói xong ta ném một cái khăn cho nó, nhưng nó che mặt ngại ngùng, ta ném nó đến bên cạnh Ngân Niệm: "Ngươi cũng là nam (nó là thỏ đực), sao lại ngại ngùng?" Nhìn nó chậm rãi lấy khăn chà lau, ta cũng chuẩn bị xong: "Vậy ta giao cho ngươi trông nom hắn, ta đi dược phòng đây." Nói xong, nhẹ nhàng xoay qua lan can dùng khinh công đi.

Con thỏ trên giường nhìn thấy ta dần dần biến mất khỏi tầm nhìn của nó, liền đặt chiếc khăn trong tay xuống, giật y phục của Ngân Niệm xuống: "Chậc chậc, dáng người rất tốt." Nói xong liền hếch thân hình có chút mũm mĩm của mình: "Huynh đệ của ngươi trước kia giày vò chết ta, bây giờ, ta sẽ dùng ngươi để trả nợ, haha" Nói xong, không biết từ đâu lấy ra một sợi dây thừng dài, định trói hắn lại, đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng (Bởi vì nó đang ngồi trên người Ngân Niệm)

"Vừa rồi ngươi nói muốn dùng ta để trả nợ?" Một giọng nói trong trẻo vang lên, nhưng xen lẫn một chút tức giận.

Nó khẽ rùng mình quay đầu lại, chỉ thấy một đôi mắt trống rỗng, nhưng lại mang theo khí thế hung hãn, nó lập tức liền cứng đờ, từ trên người hắn té xuống: "Ngươi, ngươi, tỉnh." Nhưng lại nghĩ đến Ngân Thiên trước kia trêu đùa nó, lập tức tự tin mắng hắn: "Lỗi của đệ đệ, chính là lỗi của ca ca."

Ngân Niệm thoáng cái phóng xuất ra uy áp, khiến tiểu màn thầu thở không nổi: "Ta không phải là huynh đệ của tên kia, bây giờ ta hỏi một câu ngươi đáp một câu."

Tiểu màn thầu nghĩ, ai cũng thích bắt nạt mình một con thỏ, còn không phải huynh đệ, nhưng uy áp của hắn không thua kém tên hồ ly kia.

"Ngươi là ma thú của Bạch Vân muội muội?"

Nó khó khăn gật đầu, đột nhiên nghĩ tới một chuyện: "Ngươi không phải không biết thân phận của nàng sao?"

Hắn lập tức trói nó lại (còn nói không phải huynh đệ, liền ngay cả phương thức cũng giống hệt nhau), như vậy chính là đang nói: "Nếu ngươi dám nói với nàng, thì ngươi sẽ phải trả giá."

Trong lòng con thỏ rất uỷ khuất, hai huynh đệ không dễ chọc, nhưng tiện nghi thì vẫn phải chiếm: "Ngươi đối ta như vậy, chủ nhân biết sẽ thương tâm. Phải biết chủ nhân rất ưa thích ta, ngay cả đi học nghệ cũng len lén đem theo ta, hơn nữa, chỉ cần không chui vào túi, ta cũng cùng chủ nhân ngủ một chỗ, trên người chủ nhân thơm tho, không giống như ngươi và huynh đệ ngươi có mùi tanh, hơn nữa, ta và chủ nhân cùng nhau tắm, da dẻ chủ nhân, đúng thật là tốt a..."

Nghe vậy, Ngân Niệm uy áp càng tăng lên, nắm lấy đôi tai dài của nó: "Ngươi cùng nàng tắm rửa?"

Giọng mũi kéo dài, nó nghe được liền sững sờ: "Hồi nhỏ, khi còn bé có cùng nhau tắm. Hiện tại chưa, đã không có (Khi lớn lên, ta tắm rửa liền tự động bắt nó tách ra, hơn nữa nếu Viêm ca ca biết ta dám cùng nó tắm rửa, da thỏ của nó liền có thể từ bỏ)"

Ngân Niệm thu hồi uy áp: "Được rồi, con thỏ nhỏ, nếu như ngươi nói chuyện hôm nay..."

"Ta không nói, ta sẽ không nói." Nó bị chấn kinh không nhỏ, huynh đệ bọn hắn cùng hồ ly kia đều không thể trêu chọc a.

Ngân Niệm cầm khăn tiếp tục xoa rượu (hai vò rượu này là rượu hoàng cung cất giữ từ lâu của hắn, không ngờ lại bị đào ra như thế này) Không thể phụ lòng tốt của Bạch Vân muội muội, hắn mới không cần con thỏ này đến chà lau đâu. Nếu đổi thành Bạch Vân muội muội, hắn nhất định sẽ bằng lòng, hắn tưởng tượng ra cảnh tượng kia, khuôn mặt đã đỏ lại càng đỏ hơn, lắc đầu: "Quân tử sao có thể có ý nghĩ như vậy." Hơn nữa, hắn đã biết tiểu màn thầu là ma thú của nàng, nàng thân mật một chút cũng không sao.

Tiểu màn thầu nhìn Ngân Niệm cầm khăn vẻ mặt cười đến thoả mãn, không thể không nói Ngân Niệm cười rộ lên liền ngay cả nó cũng có chút tâm động a. Nó có một kế hoạch trong đầu, giao long này đối với chủ nhân của nó có tình cảm khác thường, xem ra nó có thể lợi dụng chủ nhân để đối phó hắn. Hơn nữa, cho dù nó không ra tay, Ngân Thiên và Hạ Bạch Viêm cũng sẽ thu thập hắn, đến lúc đó nó liền xem huynh đệ cùng cha khác mẹ đấu, xem ra hắn cũng là nhân vật lợi hại, đến lúc đó cả ba đều tổn thương, nó liền ngư ông đắc lợi, hahaha.

Nghĩ như vậy, nó cũng liền bình thường trở lại ( Nhưng không nghĩ đến, về sau tranh đấu không chỉ có ba người), nó nhảy lên ghế. Tiện thể, tự pha cho mình một bình trà, ung dung uống bằng móng vuốt: "Đúng vậy, không sai, trà đá này uống rất ngon."

Ngân Niệm cũng nghe thấy động tĩnh của nó, không ngờ con thỏ này lại ngoan ngoãn như vậy (Ma thú của ta làm sao có thể rảnh rỗi, con thỏ này đã tính sẵn cách đối phó với hắn rồi) nên cũng lau rượu rồi mặc xong y phục nằm trên giường vui mừng chờ đợi ta, hệt như tiểu tức phụ đang đợi trượng phu về.