Chương 42: Cứu Viện

Viêm ca ca được mời lên, bước chân vững vàng bước vào, khi nhìn thấy Ngân Niệm, hắn đứng sững tại chỗ. Hắn thật sự giống con rồng kia.

"Mời ngồi." Ngân Niệm khi nghe thấy tiếng mở cửa đã biết ca ca đi vào, khí chất người nọ lại cùng hắn tương xứng

Ca ca cũng không khách khí: "Xem ra ngươi là người được nàng cứu rồi. Nàng bị bắt có liên quan tới ngươi không? "

Ngân Niệm trở nên kích động: "Tất cả đều là lỗi của ta, nếu không phải do ta, Thịnh đệ đã không rơi vào tay Mặc Diễn."

Thịnh đệ, Vân nhi vậy mà dùng tên Thịnh Hồng Viêm, hài tử này. Có vẻ như hắn không biết thân phận thực sự của Vân nhi:"xin hỏi vị huynh đài này là người phương nào vậy? Để biểu đạt thành ý, ta, Đại Điện Hạ Hồ tộc, Hạ Bạch Viêm. "

Xem ra ca ca công chúa đã biết chuyện công chúa Hồ tộc cùng Thịnh công tử, nếu hắn đều đã thẳng thắn thành khẩn rồi, Ngân Niệm cũng mở miệng:"Tại hạ Thái Tử Giao tộc, Mặc Ngân Niệm."

Ca ca cũng rất ngạc nhiên, Giao tộc, Long tộc, tại sao Thái Tử của hai nước đều giống nhau tên đều mang một chữ "Ngân"? Có liên quan gì đến Ngân Thiên? ? Hắn lắc đầu, bây giờ chuyện của Vân nhi quan trọng hơn. Ngân Niệm lấy lá thư ra đưa cho ca ca xem, trên thư nói rõ giờ ngọ đến quý phủ hắn dùng đan đổi người.

Ca ca có chút khó chịu:"Hắn là ân nhân cứu mạng của ngươi, lại vì ngươi mạo hiểm, chỉ là nội đan, ngươi cũng không chịu, chỉ dám trốn ở đây! (Nếu là hắn? Nội đan tính là gì, cho dù là muốn cái mệnh này đến bảo hộ nàng cũng đáng, hắn càng lớn càng kiên định loại tín niệm này. "

Ngân Niệm cũng vội vàng, bạo dạn kéo tay ca ca qua, trên tay viết hai chữ "Ám vệ", ca ca liền hiểu ra, lại nhìn bộ dạng tiều tuỵ của hắn, chỉ sợ trong lòng hắn cũng là áy náy đấy, vốn chuẩn bị hảo hảo giáo huấn hắn liền dừng lại, hay là đợi hắn ta bình phục, miễn cho người ta nghĩ hắn khi dễ người. Hắn vỗ vai Ngân Niệm ý bảo để ta giải quyết bọn hắn. Hắn sờ sờ trong túi áo tê liệt tán ta cho hắn (lúc đầu hắn khinh thường sử dụng, nhưng những ám vệ này không thể gϊếŧ, cũng liền đành phải như vậy)

Viêm ca ca đột nhiên lấy ra một thanh trường kiếm đâm vào Ngân Niệm, tiếng kiếm phát ra từ bao kiếm đặc biệt rõ ràng. Ám vệ bốn phía đều hiện thân: "chủ tử"

Lẽ ra Ngân Niệm tránh được, tuy nhiên kiếm pháp ca ca dùng mau làm chủ, nhưng Ngân Niệm chân thực cảm giác được trên thân kiếm không có sát khí (vì đó là người được muội muội cứu, còn giống hệt Ngân Thiên,

về tình về lý hắn phải bảo hộ Ngân Niệm, nhưng về sau hắn liền hối hận. Đây là cho Ngân Niệm lợi dụng sơ hở, cấp chính mình một đối thủ mạnh a. Hắn đầu óc xoay chuyển rất nhanh, quả nhiên là thương nhân), hẳn là Hạ Bạch Viêm chiến lược, Ngân Niệm bất động như núi, những ám vệ này liền xông tới. Khi mũi kiếm sắp chạm vào người hắn, ca ca quay lưỡi kiếm cất lại vào vỏ kiếm. Truyền âm: "Nín thở!"

Ngân Niệm lập tức nín thở, lúc này ám vệ cũng vây lại, ca ca thừa dịp ném ra một gói lớn bột tê liệt tán (ta đặc biệt chế tác cho người có nội lực thâm hậu, nhưng đối với thân thể của họ sẽ không bị tổn hại. Đây là cái ta đã từng dùng để đối phó với ca ca và Ngân Thiên để chuồn đi chơi, nhưng sau đó họ đã có phòng bị. Những thứ này vô dụng với bọn họ, nhưng để đối phó với những ám vệ không có phòng bị này, có thể nói là dư sức) Những ám vệ này đột nhiên không thể di chuyển

Ca ca liếc nhìn những ám vệ này, thuốc của muội muội thực sự có tác dụng (chỉ cần không dùng trên người hắn thì tốt rồi), sau đó nắm tay Ngân Niệm:"Đi!"

Ngân Niệm cũng theo âm thanh gió đuổi kịp hắn, ca ca cũng thật bất ngờ, khinh công của hắn mặc dù so ra kém ta, nhưng vẫn là thượng thừa. Tuy bị mù bẩm sinh nhưng Ngân Niệm lại có thể vượt qua hắn, công lực người này không thua kém hắn. Sau khi đến một khu rừng nhỏ, Viêm ca ca dừng lại, Ngân Niệm cũng dừng lại:"Sao vậy?"

"Đi như này quá chậm rồi." Nói rồi hắn lấy ra truyền tống phù cao cấp:"truyền!"Hắn nắm tay Ngân Niệm: "Đuổi kịp!" Sau một chùm ánh sáng xanh chói lọi, họ đã đứng trong phủ Đại Hoàng Tử, Ngân Niệm ngửi thấy mùi máu tanh kinh tởm quen thuộc:"Chúng ta đã đến phủ Đại Hoàng Tử rồi sao?" Ngân Niệm vừa rồi chú ý tới hành lệnh trình tự của hắn, dùng chính là Truyền Tống Phù cao cấp, cái này có tiền cũng không thể mua được, ngay cả hắn cũng chỉ có hơn mười tờ mà thôi. Vị Đại Hoàng Tử Hồ tộc này không đơn giản a. ( kỳ thật những thứ này đều là ta làm đấy, ta ở phương diện phù lệnh trình độ cũng khá cao, nếu ta biết đồ này quý giá tới vậy, nói không chừng muốn lừa gạt hắn)! Hắn kỳ thật vừa rồi nghe ca ca nói, kỳ thật cũng muốn lấy ra, nhưng Viêm ca ca đã đi trước hắn một bước. Ngân Niệm ngửi rồi chỉ về một hướng, ở đó có mùi của Thịnh đệ, tuy rất nhạt nhưng mùi hương này đã sớm khắc sâu vào tim hắn, tự nhiên có thể nắm được.

Ca ca kỳ thật cũng có thể cảm nhận được khí tức của ta hướng đó, hắn đối với khí tức ta cũng là cắm rễ tại tâm đấy. Không thể không thừa nhận rằng khứu giác của hắn thực sự rất nhạy (nhưng thật ra Ngân Niệm đã để ý ta rồi), bọn hắn thần không biết quỷ không hay đi vào, mùi máu tanh nồng nặc dọc đường khiến họ càng bất an

Cuối cùng, họ ở gian phòng sâu nhất tìm thấy ta bị đóng băng trong băng tinh, mặc dù gian phòng cực kỳ tối tăm, còn tràn ngập mùi rỉ sét và máu tanh. Ta bị đóng băng trong băng tinh, thân hình nhỏ nhắn cuộn tròn, vẻ mặt có chút đau đớn, mặc dù là nam trang, nhưng tao nhã không hề giảm đi một chút nào, trong hoàn cảnh như vậy, vẫn là đẹp đến kinh tâm. Nhưng ca ca chuyển tới phía sau băng tinh mà lòng run lên, tuy được băng tinh chữa trị sau lưng vẫn để lại những vết roi chằng chịt. Mặc dù băng tinh là thần khí bảo vệ tính mạng, cũng chỉ là giữ lại năng lượng để duy trì sự sống của ta và từ từ chữa lành ngoại thương. Nội thương đều là ta dùng chính mình song thuộc tính trị liệu, quá trình cực kỳ thống khổ.

Đại sư huynh rất đau khổ, kéo Ngân Niệm đến bên cạnh khối băng tinh: "Mau bỏ niêm phong!" Nhìn thoáng qua cũng biết đây là bảo vật của Giao tộc, người Giao tộc đến bỏ niêm phong là nhanh nhất

Ngân Niệm cảm nhận được ca ca lo lắng, cũng là sững sờ, băng tinh đã được kích hoạt, nói rõ Mặc Diễn vậy mà lại muốn mạng của ta. Hai tay hắn nắm chặt:"Đáng hận, sao hắn dám động vào Thịnh đệ, vậy thì đừng trách ta mặc kệ tình nghĩa huynh đệ." ( hắn vì được Phụ Vương quan tâm cùng sủng ái hơn nên luôn áy náy cùng nhường nhịn Mặc Diễn ngầm khıêυ khí©h. Hiện tại hắn nhường nhịn không những không khiến hắn ta thu liễm, ngược lại khiến Phụ Vương cùng Thịnh đệ rơi vào tay hắn ta, về sau hắn sẽ không nhượng bộ nữa) Ngân Niệm kiên định tín niệm, hai tay kết ấn, trong miệng lẩm bẩm, sau đó sử dụng linh lực chỉ một cái: "Giải!" băng tinh dần dần tan chảy.

Mất chỗ dựa, ta gần như ngã thẳng xuống đất, ca ca nhanh tay nhanh mắt bước tới đem ta ôm vào trong ngực: "Thịnh đệ đệ ( vì che giấu thân phận của ta ) ta đã đến"

Ta nghe thấy thanh âm ôn nhu quen thuộc, dần dần mở mắt:" Viêm ca ca, ngươi đến rồi. " cũng nhìn thấy Ngân Niệm bên cạnh, sắc mặt hắn hơi tái nhợt.

"Thịnh đệ, giọng nói của ngươi đã thay đổi (mặc dù vậy hắn cảm thấy thanh âm này rất dễ nghe), hẳn đã bị cảm lạnh vì địa lao lạnh lẽo này. "

Ta mới biết viên biến thanh hoàn lần trước đã hết hiệu lực rồi, vội vàng lấy ra một viên biến thanh hoàn nuốt xuống: "Không, không có, ta vừa mới ngủ dậy giọng nói có chút ách." Giọng nói trở lại trầm thấp: "Đúng rồi đi mau, Mặc Diễn sẽ không để chúng ta đi dễ dàng như vậy. "

Ca ca buông ta:" Ta cũng cảm thấy có chút kỳ quái, trên đường không có một người đứng canh gác cùng tuần tra. "Hắn chưa kịp nói xong liền có một bóng người lướt qua kéo ta qua một bên. Ca ca cả kinh muốn một chưởng đánh tới, người nọ lại dùng ta làm bia đỡ đạn, ta vừa bỏ niêm phong, linh lực chưa phục hồi, bây giờ không khác gì người thường. Ca ca tức giận thu hồi chưởng

Người nọ lộ mặt, chính là tên Mặc Diễn kia:"Cuối cùng cũng đến rồi!" Nói xong tay hắn khẽ động, dưới chân ca ca cùng Ngân Niệm xuất hiện trận pháp, ta kinh hãi:"tuyệt sát trận."

"Mặc Diễn, ngươi tiểu nhân hèn hạ! "

"Hừ, không thể tưởng được liền Đại Điện Hạ Hồ Tộc cũng vì ngươi mạo hiểm, ngươi cũng thật là lợi hại"

"bất quá vô cùng tốt, một mũi tên trúng hai con nhạn, Hồ tộc mất đi Đại Hoàng Tử, thực lực giảm sút. Chính là lúc ta tiến công, nghe nói công chúa của Hồ tộc là một mỹ nhân hiếm có, mang khăn che mặt liền đã khiến người tâm động không thôi, không biết so với tiểu công tử này sẽ như nào"

Ta mạnh mẽ chống đỡ thân thể:"ngươi dám ngấp nghé vị hôn thê của ta, ngươi muốn chết. "Nếu tin đồn đã bị lan truyền như vậy, ta liền biến giả thành thật, giả mạo mình thành vị hôn phu a

Hắn lại cười to: "người cứu ngươi sắp táng thân ở đây rồi. Ngươi tưởng còn ra ngoài được sao. Tuy nhiên, trước khi ngươi chết, hay là giúp ta lấy lại Giao Thiên Châu" hắn túm cổ ta nhấc bổng lên.

Viêm ca ca và Ngân Niệm đang cố gắng thoát ra khỏi tuyệt sát trận, nhưng khi thấy ta bị siết cổ, tâm thần bất ổn, hai người họ cũng bị một đạo công kích, nửa quỳ dưới đất

"Hoàng đệ a, nếu ngươi giao ra nội đan, ta sẽ tha cho đệ đệ mới nhận thức của ngươi, nếu không giao ra thì ba người cùng chết. Nhìn xem, ta có phải là rất tốt bụng không?"

Ta khó khăn quay đầu lại, trong mắt muốn nói: "Đừng nghe lời hắn, đó là một cái bẫy, hắn sẽ không buông tha cho ta." Tuy nhiên, Ngân Niệm không thể nhìn thấy. Cùng lúc đó, ở một nơi mà ta không thể nhìn thấy, ca ca vỗ vai Ngân Niệm ra hiệu hắn làm theo ý muốn của Mặc Diễn, rồi để việc tiếp theo cho hắn. ( Nếu như muốn lấy châu mà nói, tất nhiên phải mở ra kết giới bên ngoài, có kẽ hở, đối với ca ca cao thủ trận pháp mà nói, liền không có uy hϊếp.)

Ngân Niệm nhẹ nhàng mở miệng gọi nội đan. Một hạt châu trắng muốt hiện ra trước mặt hắn. Hạt châu chậm rãi trôi về phía ta, Mặc Diễn nhìn hạt châu càng ngày càng gần, không khỏi cười điên cuồng:"Hahahaha, ta cuối cùng cũng đợi được ngày này, ngai vàng là của ta."

Ta vừa tức vừa lo lắng trong lòng. Đại ca ngốc này, không biết hoàng huynh hắn là người như thế nào sao? Vẫn ngơ ngác cầm tu luyện chi nguyên của hắn để đổi. Ta chỉ cảm thấy trong đan điền giống như có đồ vật gì đó bắt đầu khởi động, linh lực khôi phục. Thừa dịp hắn ở chỗ này cuồng hỉ, ta huyễn hoá ra trường kiếm, chặt đứt cánh tay đang bóp ta, hắn nắm tay lăn trên mặt đất đau đớn. Sau đó ta vọt tới hạt châu phía trước kia: "ngươi nằm mơ đi!" Nói xong, ta nuốt cả hạt châu vào bụng, ta chỉ cảm giác hạt châu kia lạnh đến thấu xương, nội chiến với nội đan của ta, ta căn bản không chịu nổi, vết thương trên người lại bắt đầu nứt ra, toàn thân rất nhanh phủ lên một tầng băng mỏng

Lúc này, hai người bọn họ vốn đang hấp hối lại mang theo hai thanh trường kiếm tỏa ánh sáng lạnh lẽo, bổ vào nơi yếu ớt nhất của trận pháp. Từ trong trận pháp vọt ra, ca ca một cước đá bay cánh tay bị đứt của Mặc Diễn:"một cái tiểu trận pháp cũng đòi vây được ta, si tâm vọng tưởng. Về sau ngươi mà làm Giao Vương, sợ là muốn vong quốc"

Ngân Niệm cũng mang một thân sát khí chĩa mũi kiếm vào hắn: " ta đã nhẫn nhịn ngươi lâu rồi, lúc này chúng ta nên kết thúc đi" Vừa nói vừa cắm thanh kiếm vào cánh tay còn lại của hắn đính trên mặt đất. Tiếng kêu thê lương của hắn tràn ngập gian phòng, bất quá bởi vì hắn tự đại, hắn đã sớm đem thủ hạ an bài ngoài cửa phủ, động tĩnh nơi đây bọn hắn là nghe không rõ.

Ca ca nhìn thoáng qua ta liền thấy có gì đó không ổn: "Thịnh đệ đệ, sao vậy?"Hắn nâng ta dậy, cảm giác lạnh đến thấu xương khiến hắn rùng mình, nhưng vẫn ôm chặt lấy ta, muốn cho ta một chút ấm áp.

Ta nói ngắt quãng:"Ta, sẽ không, sẽ không, lại để cho gian kế của hắn, thực hiện được, nội đan, ta ăn rồi, nhưng ta, cảm giác, rất khó chịu, lạnh quá, thật sự, lạnh quá."

Ca ca phát giác được sự việc nghiêm trọng, ta song thuộc tính năng lực chịu đựng rất mạnh, nhưng chứa thêm thuộc tính khác, nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ là sẽ đe doạ đến tính mạng.

Khi Ngân Niệm nghe thấy giọng nói khó chịu của ta, trong lòng hắn hoảng sợ, vứt bỏ Mặc Diễn vội vàng chạy tới, hắn cũng nghe thấy lời nói vừa rồi của ta. Hắn cảm giác được thân thể ca ca run lên vì bị đông lạnh, không khỏi sửng sốt, hắn đối với muội phu cũng tốt quá mức bình thường rồi, thuộc tính hỏa tiếp xúc với thuộc tính băng là cần có bao nhiêu dũng khí a!:"Để ta, đây là nội đan bản mạng của ta, để ta xuất nó ra ngoài, Thịnh đệ sẽ được cứu. "

Nhưng ca ca không có chút ý tứ buông tay, lạnh giọng nói:" Cứ như thế này. "Chuyện tiếp theo khiến ca ca tức giận không thôi

Ngân Niệm cúi đầu, mò mẫm khuôn mặt của ta, cẩn thận nắm lấy, không ngờ khuôn mặt tiểu công tử chỉ có kích thước bằng lòng bàn tay, hơn nữa làn da trơn tuột khiến hắn hơi xuất thần.

Nhìn hắn làm như vậy, mặt ta nóng bừng, khí tức của hắn phả vào mặt ta, vẻ mặt ca ca cũng là khó chịu, nếu không phải để cứu Vân nhi, hắn mới không để hai chúng ta ở gần như vậy. Tuy nhiên, những gì xảy ra sau đó khiến hắn càng thêm tức giận. Ngân Niệm chậm rãi tới gần, lại thiếu chút nữa miệng đối miệng hôn lên, ta sợ tới mức đầu lệch đi, hắn hôn vào má ta, trên mặt ta ửng đỏ, ca ca đẩy hắn, ngữ khí nổi giận: "ngươi làm gì thế"

Ngân Niệm bị đẩy ngã, có chút thất thần, cảm giác vừa rồi hôn khiến hắn đỏ bừng mặt, cũng không hiểu tại sao lại có cảm giác như thế này với một thiếu niên choai choai, hắn lắp bắp nói: " cách nhanh nhất là miệng đối miệng dùng linh lực hút. Nội đan cảm ứng được ta triệu hoán sẽ quay trở lại trong đan điền ta. Hơn nữa, chúng ta đều là nam tử, vậy thì có gì không thể"

Nội tâm ca ca đau khổ, lại không thể tiết lộ thân phận của ta, chỉ nhìn chằm chằm hắn, hắn cảm thấy sởn tóc gáy. Lúc này hắn mới mở miệng, phá tan bầu không khí đông cứng: "Không còn cách nào khác sao?"

Hắn không biết tại sao, nghe được câu này có chút thất vọng: "có, chính là cao thủ cùng thuộc tính dùng linh lực bức ra ngoài, chỉ là..."

"Chỉ là cái gì? "

" Cơ hội thành công chỉ có sáu phần, nếu thất bại, cả hai bên sẽ bị nội đan cắn trả."

Ta kéo góc áo ca ca: "Ta muốn dùng phương pháp này." (Dù ta có đáp ứng ca ca cũng sẽ không đáp ứng, hơn nữa ta cũng không đáp ứng, nếu hắn muốn ta phải chịu trách nhiệm thì sao, ta cũng không muốn có phu quân sớm như vậy, tuy hắn không tệ nhưng ta tuyệt đối chưa từng nghĩ đến, phương pháp này còn kèm theo điều kiện, nhưng lúc đó ta đành phải chấp nhận, hắn cũng đã nghĩ đến điều đó, hắn suy nghĩ, Ngân Thiên cũng nên tới rồi, hai người họ sẽ cùng dẫn châu cho ta)

"Được rồi, chúng ta về trước đi. Thịnh đệ đệ, sẽ ổn thôi." Hắn vỗ nhẹ vào lưng ta, ta cũng tựa đầu trên người hắn: "ân"

Trước mặt hài hoà lại khiến Ngân Niệm ghen tị, hắn rõ ràng cũng là đại ca ta, ta vậy mà lại không ỷ lại vào hắn ( đây chính là ca ca ta, đương nhiên thân thiết hơn )

"Mấy người các ngươi, ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi. "Giọng nói bất hòa này đột nhiên xen vào, ánh mắt ca ca tối sầm lại:" người Giao Long tộc các ngươi, tự mình giải quyết đi! "

Ngân Niệm bước tới, hướng thanh kiếm vào tim hắn ta: "Mặc Diễn ca ca, đây là lần cuối cùng ta gọi ngươi như vậy, mọi chuyện hôm nay đều là ngươi tự làm tự chịu, ngươi không nên, không nên làm tổn thương hai người đã mang lại ánh sáng cho cuộc đời ta ". Vừa nói vừa rút kiếm ra, rót linh lực, chuẩn bị kết liễu hắn, nhưng nhìn thấy khuôn mặt giống Phụ Vương đến năm phần, mũi kiếm lệch đi, trệch khỏi trái tim hắn ta, chỉ đánh nát nội đan hắn (Về sau hắn sẽ không thể tu luyện không khác gì người thường. Chỉ có thiên phú nhân tài mới có thể tu luyện.) "Ngươi về sau tự lo cho bản thân a!" Ngân Niệm vẫn không đành lòng thương tổn huynh đệ của mình. Hắn đang chuẩn bị quay người

"Ahhh!" Mặc Diễn lại dùng tự thiêu làm cái giá lớn đổi lấy toàn lực lực lượng công kích Ngân Niệm:"Mặc Ngân Niệm, ta mới không cần thứ tạp chủng ngươi bố thí, ngươi căn bản không xứng làm Thái Tử, dù có chết ta cũng sẽ kéo ngươi theo. Nhận lấy cái chết đi! "

" Ngân Niệm đại ca, cẩn thận" ta không phát ra được thanh âm, ca ca đem ta bảo hộ, chuyển thân liền vung ra một đạo hoả tiêm, ta nhìn kỹ lại, đó không phải là cây roi mà Viêm ca ca đưa cho ta sao? Hóa ra họ tìm thấy chiếc túi vải và roi của ta trong một căn phòng trên đường đi, liền mang theo.

Roi lực không nhẹ đập mạnh Mặc Diễn vào tường:"kẻ tiểu nhân hèn hạ như hắn, người thân không nhận, sao ngươi lại mềm lòng?"

Ngân Niệm không nói gì. Hắn thật không ngờ hắn ta vậy mà chết liền muốn kéo hắn chết cùng, chẳng lẽ sau bao nhiêu năm như vậy bọn hắn liền một phân tình huynh đệ cũng không có ư, hắn ta còn nói hắn là tạp chủng, trái tim hắn thật sự rất đau

Ca ca trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi đã không hạ thủ được, ta đây sẽ gϊếŧ hắn, dám đánh đệ đệ của ta, hôm nay ta sẽ cho ngươi nếm thử hương vị tiên tử." Hắn rót linh lực vào roi, quất vào người hắn ta. Roi đó không chỉ đánh vào thân thể, mà còn đánh vào linh hồn, tiếng kêu chói tai của hắn vang vọng trong phòng tối, vết thương từ roi sâu đến thấu xương, dám đả thương Vân nhi, hắn ra tay không có nặng nhất chỉ có nặng hơn

"Cho dù có xuống địa ngục, ta cũng không buông tha cho ngươi!" Trên người hắn đã lộ ra xương cốt, máu và bùn đất trộn lẫn vào nhau, bộ dáng rất chật vật.

"Người như ngươi, ngay cả địa ngục cũng không chứa." Nói xong liền vung roi liên tục, hắn run lên, liền tắt thở.

Ngân Niệm quay đầu đi, trong nội tâm bi thương, ta nhìn không quen:"Ngân Niệm đại ca, ngươi còn có ta, ta sẽ bồi ngươi! Còn Viêm ca ca, hắn cũng sẽ bồi ngươi." Ta kéo Viêm ca ca nói, ca ca khinh thường liếc hắn, ai muốn đi cùng hắn ta, hắn chỉ cần bồi Vân nhi.

Cùng lúc đó, hắn cũng không muốn nhìn thấy thi thể chật vật của Mặc Diễn, liền vung ra một đoàn bạch diễm thiêu hắn ta:"chướng mắt."

Lúc này, hạt châu trong cơ thể ta lại bắt đầu chuyển động, ta lạnh đến mức ngất đi, ca ca bế ta lên nói: "Đi!"

Ngân Niệm cũng chỉnh đốn tâm tình, đuổi kịp cước bộ của hắn. Để Phụ Vương Mẫu Hậu không lo lắng ( ca ca biết ta không muốn làm chim non nấp sau họ, nói ta vào rừng rèn luyện, như vậy việc phong ấn của ta nới lỏng cũng có lời giải thích hợp lý, có lẽ là đại ma thú cường đại kích phát bản năng sinh tồn của ta)

"Ta không thể đưa hắn trở lại hoàng cung! Điều này sẽ thu hút sự chú ý của người khác." Ca ca quay người đi đến Phủ Thừa tướng, hắn đặt ta lên hoả ngọc sàng (làm bằng hoả ngọc, độ ấm tương đối cao. Có lợi cho việc tu luyện hoả thuật) Để áp chế hàn tính, Ngân Niệm đứng sang một bên