Chương 41: Đọ Sức, Chờ Cứu Viện

Hắn đi đến bên cạnh ta, theo sau là một nhóm người, nhìn ta qua song sắt:"tiểu công tử xem ra rất có tinh thần đi." Ta cử động bả vai liếc mắt nhìn hắn."không tồi, không tồi, cho tới bây giờ còn chưa chết."

Ta dừng một chút:" Đại Hoàng Tử thoạt nhìn mặt rất trắng, ngủ không ngon ư, còn thoa thêm phấn. "

Hắn nghe vậy liền tức giận, ngự y nói hắn lần này nội thương quá nặng, cần tu dưỡng tốt một thời gian ngắn mới có thể tiếp tục tu luyện. Còn ta, người bị thương nặng hơn hắn, cũng không thể nhúc nhích, nhưng ta bây giờ vẫn còn sức để chế nhạo hắn (song thuộc tính, khả năng phục hồi của ta siêu mạnh), làm sao hắn không tức giận cho được. Hắn ra hiệu cho người bên cạnh mở cửa phòng giam, sau khi cửa phòng giam được mở ra, hắn tức giận chạy tới, túm lấy cổ ta, ta chỉ cảm thấy không khí trong l*иg ngực càng ngày càng ít, đôi mắt độc xà của hắn khóa tại trên người ta, hằn học đe dọa ta: "Xem ngươi còn có vài phần hữu dụng, ta lưu lại ngươi một cái mạng, cho ngươi lựa chọn, trở thành thuộc hạ của ta. Về sau ta và ngươi huynh đệ bình đẳng, mỹ nhân vàng bạc tuỳ ngươi chọn, như thế nào?"(Hắn là thật vất vả mới kìm chế được ham muốn hành hạ thiếu niên đẹp như ta. Nếu ta có thể vì hắn làm việc, đó chính là lợi ích lâu dài)"

"Chấp nhận hay không?" Hắn lại cao giọng.

Ta mặc dù khó chịu đến cực điểm nhưng vẫn kiên quyết không cúi đầu trước loại tiểu nhân này. Ánh mắt giễu cợt nhìn hắn: "Ngươi như vậy, không có thành ý, ánh mắt như vậy bẩn thỉu, không thể so với một đầu ngón tay của Ngân Niệm, còn muốn làm ca ca của ta, đúng là nằm mơ"

Hắn ghét nhất có người so sánh hắn với Ngân Niệm, ta hoàn toàn chạm đến ranh giới cuối cùng của hắn. Trên tay bắt đầu dùng sức:"xú tiểu tử, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Ngươi, đáng chết."

Ta cảm giác khó chịu, thật là khó chịu, nhưng khó chịu hơn nữa cũng không thể hướng hắn cúi đầu. Ta ngẩng đầu lên, phong ấn A Tà (Tiểu hồ ly đen) dần dần xuất hiện, ánh mắt sắc bén tuyệt không sợ hãi chống lại ánh mắt hắn, ánh mắt kia giống như đang nói: "gϊếŧ ngươi, gϊếŧ ngươi."

Dù hắn đã từng gϊếŧ nhiều người cũng bị đôi mắt này thu hút, ánh mắt kia mang theo hoả diễm hừng hực cháy, tựa hồ muốn đem ngươi hút vào, rồi xé ra thành từng mảnh, cảm giác đó thấm sâu vào tận xương tủy, đó là lần đầu tiên hắn cảm nhận được nỗi sợ hãi từ sâu thẳm tâm hồn.

"Không khí, không khí." Cuối cùng thân thể không chịu được nữa, hai mắt tối sầm lại, ngã xuống, phong ấn sau lưng biến mất

Tay hắn run lên, uy áp linh hồn cũng rút lui, song chân mềm nhũn, lại quỳ xuống, ném ta sang một bên như thể ném một thứ gì đó không tốt. Thuộc hạ bên cạnh cũng vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy bộ dáng như vậy của chủ nhân mình:"Đại Hoàng Tử !"

Hắn tỉnh táo lại bắt đầu nghiêm khắc mắng họ: "Các người nhìn cái gì vậy, sự việc hôm nay dám truyền ra ngoài, gϊếŧ không tha. Ngoài ra, đưa hắn vào phòng tối, nếu hắn không muốn làm thuộc hạ của ta, vậy để hắn nếm thử thủ đoạn của chúng ta, hahaha, những gì ta không lấy được, liền huỷ diệt." Hắn bật ra một tiếng cười đáng sợ, thanh âm vang vọng trong ngục tối. Những người khác cũng không khỏi run lên, phòng tối, chính là nơi rất đáng sợ, hơn nữa chỗ đó thủ đoạn cực kỳ tàn ác. Tiểu công tử này, sợ là có đi không có về.

Khi tỉnh lại, xung quanh ta nồng nặc mùi máu tanh, sàn nhà đều là đỏ thẫm, trên khung sắt lạnh lẽo la liệt những dụng cụ tra tấn đẫm máu, đằng xa là một vài con sói đói bị xích đang nhe răng nhếch miệng với ta, ta thấy mình bị trói chặt vào trên kệ, tay chân đều bị khóa linh hồn khoá lại, không thể cử động được chút nào

Thấy ta mở mắt, Mặc Diễn lập tức hung tợn nhìn ta: "Vừa vặn tỉnh lại, tự mình hưởng thụ đi." Nói xong, hắn sai thuộc hạ lấy ra roi hội linh: "Đánh cho ta!"

Sau khi tiếp nhận mệnh lệnh, hắn dương tay định hướng ta đánh tới, ta ngẩng đầu mắt đầy ảo ảnh: "hồ huyễn" ( bí thuật, ngẫu nhiên trong cốc tìm được một quyển sách, có khống chế nhân tâm, nhưng lại tiêu hao rất nhiều tinh thần lực) Mắt ta tối sầm lại: "Đánh chủ nhân của ngươi. "

Hai mắt người nọ cũng tối sầm lại, cúi đầu, giơ roi đánh về phía Mặc Diễn, hắn không phòng bị, trên mặt có một vết thương dữ tợn, giống như con rết đang bò trên mặt.

Hắn chạm vào khuôn mặt đang chảy máu của mình: "Ahhhh, ngươi ngu xuẩn!" Hắn không chút do dự vặn đầu tên thuộc hạ của mình: "xú tiểu tử, ta sắp xé nát mặt ngươi ra rồi!"Hắn hét lên với ta như điên, rồi cởi bỏ trói buộc của bầy sói, mấy con sói kia vốn là xé xác thi thể thuộc hạ hắn, ăn một khối thịt lớn, nhưng vẫn không đủ thoả mãn chúng, trong mắt chúng loé lục quang, giương hàm răng lao tới ta

Ta bị doạ đến vô cùng hoảng sợ (ký ức trong cốc bị sư phụ ném đi cùng đàn sói truy đuổi vẫn còn in đậm trong tâm trí), ta nhanh chóng cắn đầu lưỡi, lấy máu làm vật dẫn, viết mấy lá bạo viêm phù ném vào bọn sói ( chẳng qua là động vật bình thường) không nổ chết cũng bị thương, ngay cả Mặc Diễn cũng bị ảnh hưởng, một cánh tay bị chảy máu.

Hắn không ngờ ta bị phong linh lực còn có thể chế tác phù lệnh. Nếu người này là địch, tuyệt đối không thể giữ lại. Hắn dùng vài thuộc hạ của mình làm lá chắn, lao đến bên cạnh ta, tập trung mười phần linh lực một chưởng hướng ta. Ta không thể cử động, bất đắc dĩ nhận lấy một chưởng này. Ta cảm thấy nội tạng ta nhận lấy trùng kích kịch liệt, khoé miệng tràn ra một tia máu. Hắn lại ném một chút đất vào mắt ta, buộc ta phải nhắm mắt lại, không thể sử dụng "hồ huyễn"

"Tiểu nhân hèn hạ!" Ta nhổ máu vào mặt hắn.

Hắn tiến lại gần hung dữ bóp chặt cằm ta: "Xem ra chính ta phải hành hạ ngươi." Nói xong, hắn đá vào bả vai ta, chỉ nghe thấy một tiếng két, là âm thanh xương cốt vỡ vụn. Một hồi đau nhức kịch liệt đánh úp lại, khiến ta gần như ngất đi, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua: "hừ, chút trình độ này gãi ngứa cho ta cũng không xứng đâu"

Nhìn vẻ mặt vốn đã đau đớn của ta: "Xem ra vẫn còn xương cứng đâu." Hắn lấy roi ra, rót linh lực vào, đánh vào lưng ta. Ta chỉ cảm thấy lưng đau rát, mỗi lần đánh đều mang đi chút da thịt, roi này có gai ngược!

"Chết tiệt, ngươi nếu có năng lực, đường đường chính chính đánh một trận."

"Chỉ cần có thể thắng, không thủ đoạn nào là không thể làm, giang hồ hiện tại làm gì có đường đường chính chính, ngây thơ làm sao! " Hắn bước tới phía trước, khuôn mặt này thật sự rất đẹp, đáng tiếc lại là nam nhân. Nếu là nữ nhân thật sự là khuynh quốc khuynh thành a? Muốn trách liền trách ngươi sinh sai giới tính rồi! Hắn tăng thêm lực đạo trên tay, vết máu trên lưng ta càng ngày càng nhiều.

Ta chỉ cảm thấy càng ngày càng buồn ngủ, càng lúc càng buồn ngủ, đột nhiên, chiếc nhẫn mà Ngân Niệm đưa cho ta phát ra một luồng ánh sáng lạnh mạnh mẽ.

Mặc Diễn sửng sốt, dĩ nhiên là hoàng gia chí bảo - nhẫn ngưng tụ (khi cảm thấy người đeo nó bị đe dọa tính mạng, nó sẽ đóng băng sinh mệnh còn lại và hồi phục) Không ngờ, Ngân Niệm lại đưa nó cho ta. Hắn vô cùng tức giận, nhìn ta bị đông lạnh thành một khối băng

Ta dần dần nhắm hai mắt lại:"long ngạo kiều, Viêm ca ca, Niệm đại ca. Các ngươi đang ở đâu?" Ta được bao bọc trong băng tinh màu xanh nhạt, mặc dù bên ngoài hiện ra hàn khí, nhưng bên trong lại ấm áp đến bất ngờ, ta nặng nề chìm vào giấc ngủ

Hắn bên ngoài không thể làm gì (cấp bậc của hắn không đủ để phá vỡ phong ấn của nó, Phụ Vương cũng sẽ không đứng về phía hắn). Hắn không còn cách nào khác là gieo rắc sự tức giận của mình lên thuộc hạ: "Đến lãnh địa Hồ tộc loan tin Thịnh công tử đang ở trong tay ta, sau đó cho người đưa tin cho Ngân Niệm, để hắn mang nội đan đến đổi người với ta, nếu hắn không đến, vậy mệnh của đệ đệ hắn cũng không cần nữa. "Sau đó, hắn sai người chuyển băng tinh vào tuyệt sát trận, chỉ cần Ngân Niệm vào bên trong, hắn liền gϊếŧ người lấy đan, sau đó giải quyết tiểu tử trong băng tinh. Khi đó, hắn chính là Giao Vương rồi, hahaha!

Ở biên giới Hồ tộc và Lang tộc, Viêm ca ca đang huấn luyện lực lượng của mình, viêm các ( dùng linh hồn thiêu đốt làm tôn chỉ, chỉ trung với Các chủ. Tinh thông bố trí trận pháp, tuỳ thời bày trận, người bên trong được gọi là viêm linh ).

Hôm nay, hắn như thường ngày huấn luyện viêm linh, lại đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh một hồi, sau đó một con bồ câu truyền tin trình lên. Hắn cầm lên nhìn, nhìn thoáng qua đã nhận ra con chim bồ câu này do Tích Lan nuôi:"là chuyện của Vân nhi?"

Hắn thấp thỏm bất an mở ống tre dưới chân chim bồ câu, bên trong có một tờ giấy nhỏ ghi "Thịnh chủ (giả danh để phòng ngừa người khác nhìn thấy) đã bị bắt, lành ít dữ nhiều, mau trở về. " Hắn hai tay đem tờ giấy tan thành bột. Kẻ nào ăn gan hùm mật gấu dám động muội muội của hắn, hắn chắc chắn đem hắn ta băm thây vạn đoạn. Bên cạnh đó, trước đó không lâu Vân nhi trong thư nói cứu được một người lớn lên giống Ngân Thiên. Nhất định là tai họa do người này mang lại, hắn không quan tâm người đó có quan hệ gì với Ngân Thiên, nếu như hắn đưa Vân nhi vào tình thế nguy hiểm, vậy hắn phải dạy cho hắn ta một bài học

"Người tới, chuẩn bị ngựa, hồi kinh!" Hắn vội vàng không dừng lại chạy tới hoàng thành.

Cùng lúc đó, trên đảo nhỏ biên giới Long tộc, long ngạo kiều đang khổ luyện kiếm pháp thuỷ ảnh (đây là kiếm pháp mà Long tộc hoàng tộc nhất định phải học, đến tầng cao nhất, một kiếm có thể chống lại thiên quân vạn mã). Vòng trên cổ hắn bắt đầu phát sáng nóng lên, hắn tiết tấu rối loạn ném kiếm:"đáng chết, xú nha đầu này mới vừa xuống núi, dây chuyền này liền sáng nhiều lần, thật là không khiến người bớt lo."

Mấy lần trước đều là bị thương nhẹ, nhưng lần này bỏng kinh người, hẳn là bị trọng thương. Hắn rất nhanh hoá thân thành rồng hướng Hồ tộc chạy đến, nhưng đường xá thập phần xa xôi, cho dù thuận gió cũng phải mất năm ngày, hắn biết Hạ Bạch Viêm nhất định sẽ đến trước hắn, liền truyền tin cho ngân vệ gần Hồ tộc ( thế lực của hắn, nổi danh dùng một kiếm phong hầu) để họ trợ giúp Đại Điện Hạ Hồ tộc, nghe theo ca ca an bài.

Trong "Nhà trọ Mãn Ngọc", Ngân Niệm cũng nhận được tin từ Mặc Diễn, hắn đã không ăn uống gì trong hai ngày, trong lòng rất khó chịu kể từ khi ta bị bắt, hôm nay càng bực mình, miệng còn nhẩm: "Thịnh đệ, Thịnh đệ." Sau khi nhìn thấy thư của Mặc Diễn, hắn càng là kích động, không để ý thân thể của mình, đều muốn xông tới phủ Mặc Diễn đổi ta ra.

Lão bản kia đánh ngất xỉu hắn: "chủ nhân, thật xin lỗi, tiểu công tử nhất định không muốn người như thế này, nghe nói ca ca của công chúa đang trên đường hồi kinh, tiểu công tử thế nhưng là nhân vật chính của tin đồn công chúa tàng kiều, nàng và ca ca nàng khẳng định sẽ không để mặc Đại Hoàng Tử gϊếŧ hắn, nhưng tại sao công chúa không đích thân ra mặt? (Ra cái đầu a, ta chính là người được gọi là nhân vật chính a!), chúng ta cũng sẽ bí mật hỗ trợ họ"

Hai ngày sau, Viêm ca ca vội vàng trở về kinh thành, đi thẳng vào tẩm cung của công chúa, Tích Lan nghênh đón. Con chim bồ câu đưa tin mà nàng gửi mấy ngày trước cuối cùng cũng nhận được hồi âm. Đại Hoàng Tử lại trở về nhanh như vậy ( cũng chạy chết vài con ngựa rồi, có thể không nhanh sao?) "Đại Hoàng Tử, chuyện là như thế này ... "

Khi nghe đến ta tắm và châm cứu cho Ngân Niệm, mặt hắn tối sầm lại:" Vân nhi đã tắm cho hắn? "

Tích Lan rất tự nhiên đáp:"đúng vậy a có chuyện gì vậy? "

Ca ca sắc mặt u ám: "Thật sao?"

Tích Lan nhận ra mình nói sai, vội vàng giải thích:"Bởi vì hắn bị người hạ thuật, công chúa mới cởi y phục cho hắn, lúc sau xuống nước hắn mới trở lại trạng thái ban đầu, công chúa bịt mắt chữa trị. "Nàng lược bỏ đoạn ta bước ra mặt đỏ bừng, nếu không ta có thể gặp rắc rối với ca ca.

Bây giờ sắc mặt hắn mới khá hơn một chút, Hừ, hay là ta dạy tốt, cũng không thể để nàng tuỳ tiện xem bộ dáng thiếu niên khác tắm rửa, bất quá nếu là ta, vẫn có thể chấp nhận được. ( p/s: trời chị nhà đang gặp nguy hiểm mà anh Viêm tỉnh dữ @@ ) Hắn thất thần

"Đại Hoàng Tử, Đại Hoàng Tử!" Tích Lan giơ tay trước mặt hắn, lúc này mới cắt ngang hắn thất thần

Hắn xấu hổ ho khan vài tiếng: "Ngươi tiếp tục đi."

Sau khi nàng chậm rãi nói hết, hắn tức giận. Đại Hoàng Tử Giao tộc đáng chết, dám làm tổn thương Vân nhi, hắn sẽ khiến hắn ta phải hối hận khi đến thế giới này. Sau đó, Tích Lan đưa cho hắn hai cái lệnh bài, hắn sững sờ trong giây lát. Lâu chủ Yến Quy Sào kia vậy mà là Vân nhi. Đó là một tổ chức bí ẩn mà ngay cả họ cũng không điều tra ra a, hắn cũng thường xuyên đâu đó mua tin tức, hắn lắc đầu:"quỷ tinh linh này, ngay cả tiền của ca ca cũng lừa."

Nàng lại lấy ra nhúm tóc của ta: "Công chúa nói nếu không phải là vạn bất đắc dĩ thì không nên mang cái này đến" nhà trọ Mãn Ngọc "tìm vị công tử kia, công tử kia mặc dù bị mù nhưng có giác quan rất nhạy, chỉ cần hắn ngửi một cái liền sẽ biết. "

Hắn sải bước nhảy vào, nhìn thoáng qua liền nhận ra chưởng quầy nhà trọ nhất định không phải người thường, bước chân vững vàng, thoạt nhìn là người luyện võ, hắn mang theo uy áp cường đại bước tới. Chưởng quầy kia muốn phản kháng lại không thể di chuyển. Hắn dùng vải đỏ bọc lại tóc của ta, đưa cho hắn:"Ta không có ý tứ hại ngươi, giao cho người phía sau, hắn sẽ đáp ứng ta." Hắn nói xong liền bỏ đi uy áp, chưởng quầy liền có thể động đậy.

Chưởng quầy kia không dừng lại một chút, trình tóc lên. Ngân Niệm đang nghĩ cách thoát khỏi sự giám sát của ám vệ để cứu ta đâu! Chưởng quầy đẩy cửa vào, Ngân Niệm nhanh chóng ngồi lại bên giường: "Làm sao vậy?"

" phía dưới một đại nhân vật đến, đưa cho ta cái này, cũng chỉ đích danh muốn gặp chủ nhân."

Ngân Niệm mũi khẽ ngửi: "Thịnh đệ" mùi hương kia hắn sẽ không quên: " mau mời người nọ đến" Ngân Niệm thập phần hưng phấn, xem ra hắn có thể tìm thời cơ đi cứu ta