Chương 6: Lão tửu quỷ

Không thể do dự quá lâu, tôi đau lòng cắn chặt hàm răng, cố nén bi thương rồi hướng về phía thị trấn cắm đầu chạy.

Một đường chạy thẳng đến nhà ga, mua phiếu vé rồi lên xe lửa đi tới Hàng Châu. Trên đường đi, nội tâm tôi đều rất bất an, lo lắng gia gia sẽ xảy ra chuyện. Tuy cả đêm qua thần kinh lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng, lo sợ nhưng hiện tại, tôi đến một chút cảm giác mệt mỏi cũng không có, chỉ hận không thể mọc ra đối cánh, trực tiếp bay tới Hàng Châu.

Trải qua chuỗi sự tình vừa rồi, nếu tôi còn có thể ngủ được mà nói, tôi đây quả thực là tim heo phổi bò mất rồi.

Đã ngồi được một thời gian rất lâu, trời sáng rõ cả rồi, tôi mới đến được Hàng Châu.

Sau khi ra khỏi ga tàu, tôi bắt taxi, trực tiếp đến phố Bích Lạc tìm người. Vừa xuống xe, tôi lập tức sửng sốt. Lúc trước, tôi cho rằng Bích Lạc phố là một địa điểm cô quạnh, vắng vẻ. Gia gia nóng lòng muốn tôi đi tìm Lão tửu quỷ để trừ tà, đây ắt phải là người có bản lĩnh không nhỏ. Những cao nhân như vậy trên cơ bản đều không thích những địa phương náo nhiệt.

Nhưng đây …., tôi đoán sai bét cả rồi.

Bích Lạc phố rất phồn hoa, có lẽ là nơi tấp nập nhất Hàng Châu này.

Hai bên đường đều là điểm dừng chân, khách sạn, quán ăn, điểm giải trí… cái gì cần cũng đều có. Quả thực đây là một con phố dựng lên để giải trí.

Trên con phố này, cuộc sống về đêm chắc chắn rất phong phú.

Bây giờ là hơn năm giờ sáng, nơi đây lộ ra một vẻ quạnh quẽ, thanh lạnh khác thường, dường như rất vắng vẻ. Về cơ bản không có người trên đường.

Tôi đi dọc theo con phố, tìm ngôi nhà số 58, cuối cùng tìm thấy nó ở cuối con đường.

58 phố Bích Lạc hóa ra là một quán bar!

Kích thước của quán này nhỏ, lại ở tít cuối phố, có vẻ hơi xa. Từ trang trí bên ngoài rõ ràng có vẻ như rất thua kém so với các quán bar và câu lạc bộ đêm khác.

Tuy nhiên, tên của quán này khá đặt biệt :”Tiêu dao”.

Các quán bar khác trên con phố này chưa mở cửa nhưng quán bar Tiêu dao có vẻ đã mở từ sớm. Có phải hay không nơi này mở cửa 24/24 không?

Tôi không kịp suy nghĩ nhiều, lo lắng chạy vào bên trong.

Sáng sớm, quán vắng tanh không có khách, chỉ có một chàng trai trông như nhân viên pha chế, đang từ từ lau ly trên tủ rượu.

Sau khi thấy tôi vội vã bước vào, người phục vụ liếc nhìn tôi, rồi nhàn nhạt nói: ” Buổi sáng không buôn bán. Muốn uống rượu thì trưa hãy đến!”

Nói xong, hắn ta cúi đầu, tiếp tục lau lau ly rượu trong tay.

“Tôi không đến đây để uống rượu, tôi đến tìm người!”. Tôi lo lắng nói:” Ở đây có ai danh xưng là Lão tửu quỷ không?”

Gia gia chỉ nói tôi tới đây tìm Lão tửu quỷ, nhưng không hề nói cho tôi biết Lão tửu quỷ trông như thế nào.

Tửu bảo kia không ngẩng đầu lên, chỉ thản nhiên nói:” Tới nơi này hết thảy đều là tửu quỷ. Cậu đây là đang tìm người nào?”

Tôi cũng có chút lo lắng, sầu não báo báo ta danh tự của gia gia.

“Tần Lâm là gia gia của cậu?”

Sau khi nghe được tên của gia gia, động tác lau ly của anh ta đột nhiên trì trệ, ngước lên nhìn tôi, khẽ cau mày nói: “Tại sao ông ta không đến?”

Bây giờ tôi đang rất vội, không muốn nói chuyện quá nhiều với anh ta, chỉ một lòng muốn tìm lão quỷ tửu càng sớm càng tốt.

“Tôi chính là lão quỷ tửu, người mà gia gia cậu nói tới !” Người đàn ông nói lặng lẽ.

Tôi nhìn chằm chằm vào người pha chế, mở to mắt, ánh nhìn đầy hoài nghi.

Tuổi của tửu bảo này nhiều nhất là ba mươi tuổi. Làm thế nào anh ta có thể có ngoại hiệu là Lão tửu quỷ? Làm thế nào nó có thể quen với ông?

Thấy tôi im lặng, nhân viên pha chế nói: “Hãy nói chuyện một chút. Rốt cuộc là có chuyện gì? Tôi cùng lão gia kia cũng đã thật lâu chưa từng gặp mặt . Nay, lão ta cho cậu tới tìm tôi đích thị đã gặp phải phiền toái rồi !”

Nghe giọng điệu của anh ta quả nhiên rất quen thuộc với gia gia tôi.

Thời điểm này, tôi đều không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, trực tiếp đem chuyện hôm qua nói rõ với anh ta .

Sau khi nghe tôi nói, tửu bảo kia cau mày, trong miệng khẽ lẩm bẩm.

Sau đó, anh ta đặt xuống tấm vải trắng cùng ly rượu rỗng trong tay, chọn lấy vài chai rượu từ tủ rượu phía sau, trộn thành một ly rượu xanh lam, đưa cho tôi rồi nói: “Uống vào có thể tạm thời ức chế tử khí cùng thi ban trong cơ thể cậu. Ở lại đây giúp tôi trông chừng quán bar . Tôi sẽ đi tìm gia gia cậu, đêm mới có thể trở về.”

Tôi muốn đi theo, nhưng lại bị tửu bảo kia từ chối, nói tôi đi cùng chỉ thêm vướng chân vướng tay anh ta.

” … “

Lời này quả thực có thể trực tiếp đả thương người khác mà. ‘.’

Tửa bảo không nói nhiều, rời khỏi quán một cách vội vàng.

Tôi ngồi trông quán cho anh ta, trong nội tâm hết lo lắng lại bất lực, chỉ có thể cầu nguyện cho gia gia sẽ an toàn.

Tôi liếc nhìn ly rượu mà tửu bảo kia chuẩn bị cho tôi, trực tiếp cầm lên uống một hơi cạn sạch.

Cảm giác cay nồng kí©h thí©ɧ , mang theo mùi thơm nhẹ. Chỗ rượu kia giống như một dòng nước ấm chảy vào bụng tôi, khiến tôi không thể nhịn được nấc lên vài tiếng . Loại rượu này không nhẹ, chỉ sau vài hơi thở, đầu óc tôi bắt đầu cảm thấy váng vất.

Ngày hôm qua đích thị là một ngày kinh hãi, cộng thêm thiếu ngủ cả đêm, tôi đã quá mệt mỏi. Sau một ly rượu,bụng tôi có chút không chịu nổi, liền ngủ trực tiếp trên quầy bar.

Không biết đã ngủ bao lâu, khi tôi thức dậy liền nghe thấy có một vài âm thanh ồn ào bên tai.

Mơ màng ngẩng đầu lên nhìn, tôi liền thấy trong quán đã có một ít khách đang ngồi trên ghế dài ,trò chuyện. Mà ở quầy bar bên này, có một vài phụ nữ xinh đẹp mặc đồng phục nhân viên, đang cười nói, chỉ trỏ về hướng này như thể họ đang nói về tôi.

Tôi đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ, nhìn vào đồng hồ treo tường liền phát hiện ra rằng đã hơn năm giờ chiều.

Tôi đã ngủ cả ngày, nhưng tửu bảo kia chưa có quay trở lại. Lòng tôi nhịn không được lại lo lắng.

“Ùng ục …” Bụng tôi gắt gao réo lên . Rốt cuộc, tôi đã một ngày không ăn gì, hiện tại đang rất đói.

Những cô gái kia lại cười. Trong đó có một người ngực lớn nhất xông ra nháy mắt với tôi, giọng điệu cợt nhả, nháy mắt, cười mê hoặc : “Tiểu soái ca, đói chưa? Ngủ cả ngày rồi, chúng tôi ai cũng không dám làm phiền cậu! “

Tôi hơi xấu hổ, không biết làm thế nào để trả lời.

“Đừng xấu hổ, quản lý dặn chúng tôi đánh thức cậu dậy, ở đây đợi anh ấy trở lại. Lên ghế dài ngồi đợi một lúc a~~~ Chúng tôi liền lập tức đem đồ ăn lên cho cậu!” Nữ nhân kia đong đưa bộ ngực lớn trước mặt tôi, vừa cười vừa nói.

“Quản lý ?” Tôi sững người một lúc, ngập ngừng nói, “Tôi không biết quản lý quán bar …”

“Người mà cậu nhìn thấy lúc buổi sáng là quản lý quán bar này!” Một cô gái khác tiếp lời.

Lão tửu quỷ là người quản lý?

Tôi vậy mà lại nghĩ anh ấy là người pha chế ở đây!

Ngoài tôi và các cô gái trẻ còn có một chàng trai trẻ đang trong quán bar, mặc đồng phục màu đen, rất đẹp trai .Đây hẳn mới là tửu bảo *

Tửu bảo :bartender

Tôi rời khỏi quầy bar, tìm thấy một cái ghế dài trong góc rồi ngồi phịch xuống. Cô gái ngực lớn kia mang cho tôi một ít đồ ăn nhẹ và đĩa trái cây. Tôi vừa ăn vừa chờ đợi Lão tửu quỷ quay trở lại.

Màn đêm buông xuống, những chiếc đèn l*иg được lên đèn. Cuộc sống về đêm ở đây bắt đầu.

Có tiếng nhạc êm dịu trong quán bar. Thật thoải mái khi không có loại DJ bùng nổ như trong hộp đêm khác. Số lượng khách trong quán đã tăng dần, kinh doanh không nóng, nhưng cũng không tệ.

Lão tửu quỷ kia vẫn chưa trở lại, khiến trái tim tôi chưa lúc nào buông lỏng .

Cho đến hơn mười một giờ tối, một màn kỳ quái liền xuất hiện.

Với các quán bar và câu lạc bộ đêm khác, đây đích thị là thời điểm nóng nhất để kinh doanh . Mà quán bar này lại hết sức trái ngược. Càng về sau, khách nhân lại càng vội vã lục đυ.c rời đi.