Chương 5: Quỷ đả tường

Tác giả: Lão Hắc Nê

Dịch by Lê Kim Anh

Chương 05: Quỷ đả tường

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tôi theo bản năng lảo đảo lui về phía sau, mặt mũi đầy hoảng sợ nhìn vào gương mặt xấu xí đang thập thò ngoài cửa sổ kia.

Vậy mà gương mặt kia lại là của mụ bà cốt

Bà ta tại sao đêm hôm khuya khoắt lại đến rình rập nhà tôi? Định làm gì?

Nhưng những thứ này không quan trọng, mấu chốt là lúc này bà cốt có gì đó không đúng!

Ánh mắt của bà, lúc này đang tản phát ra thứ ánh sáng màu xanh lục quỷ dị như ánh mắt loài dã thú, trong đêm tối nhìn vô cùng dọa người.

Bà ta lại ở ngoài cửa liên tục nhe răng cười, trong miệng nhỏ xuống dịch nhờn, bộ dáng vô cùng gớm ghiếc. Tay bà ta đập đồm độp liên tục vào cửa sổ, khí lực lớn vô cùng. Cửa kính dưới áp lực mạnh mẽ liền trực tiếp vỡ toang. Bà ta đang từ cửa sổ, trực tiếp bò vào trong phòng của tôi.

Tôi cũng là bị bộ dạng quỷ dị này của bà cốt dọa cho sợ tới mức chân nhũn cả ra, thần trí điên cuồng gào thét muốn chạy trốn khỏi gian phòng nhưng đôi chân kia lại không nghe sai sử, cứ run rẩy liên tục. Lúc này sợ hãi trong tôi đã lên đến tột đỉnh, khoảng cách giữa tôi và mụ ta chỉ còn lại chưa đầy 2 mét.

“Phanh! “

Cửa phòng tôi lúc này đột nhiên bị đạp ra, gia gia từ bên ngoài gấp gáp vọt vào trong phòng.

Thấy bà cốt sắp sửa vồ lấy tôi, gia gia phẫn nộ gầm lên một tiếng, dương tay vung lên ném về phía bà ta đồ vật có hình dáng như một mảnh vôi. Thứ kia vừa rơi xuống người mụ ta liền lập tức vỡ nát, bắn tung tóe rồi bao phủ toàn bộ người bà ta.

Trong chốc lát, bà cốt liền phát ra tiếng kêu thê lương, thảm thiết kêu rên trên nền đất.

Toàn thân bà ta bỗng thoát ra một làn khói đen nhàn nhạt. Trên mặt, trên tay bà ấy đều xuất hiện những mảng lớn dấu vết bị lửa thiêu đốt.

Bà cốt lấy hết sức bình sinh bò dậy nhảy vọt ra ngoài ô cửa, bỏ lại tiếng kêu thảm thiết mãi quanh quẩn thật lâu trong phòng.

Lúc này tôi mới hồi phục được chút tinh thần, toàn thân đều bị mồ hôi lạnh làm ướt nhẹp. Lúc sau mới khó khăn nuốt nước bọt, nhìn xem gia gia, run giọng nói ra :”Gia gia … bà ta chẳng lẽ đã hóa quỷ ?”.

” Tạm thời vẫn chưa, nhưng sẽ sớm thôi “. Gia gia sắc mặt âm trầm, nhìn ô cửa sổ đã vỡ thì thào nói :” Đêm nay vậy mà đã xảy ra biến cố. Không được, không thể đợi được hết đên nay “.

Sau đó, ông nội khẽ thở dài, nhìn thẳng vào mắt tôi kiên quyết nói :” Mau mau thu dọn hành lí, đêm nay lập tức rời khỏi đây “. Nói xong, không đợi tôi phản ứng lại, ông trực tiếp xoay người trở về phòng.

Tôi đờ người ra, run rẩy một thoáng rồi vội vàng thu dọn đồ đạc.

Không thể phủ nhận, lúc trước bộ dáng quỷ dị của bà cốt kia đã dọa tôi một phen kinh hồn bạt vía. Ông nội mặc dù không nói nói rõ nhưng tôi cũng phần nào đoán được, bà cốt kia khả năng vẫn còn có thể tới đây, thậm chí nữ thi xinh đẹp kia cũng sẽ …

Không thể nghĩ nổi nữa. Càng nghĩ càng sợ hãi

Tôi cũng không có thu dọn gì nhiều, đơn giản chỉ thu thập mấy bộ y phục, đem mười vạn tệ kia cùng thϊếp thân bằng da cừu cất kĩ. Khoác lên ba lô, vừa ra khỏi phòng đã thấy gia gia đứng đợi tôi.

Ông chỉ mang theo một cái bao bố nhỏ, tay cầm một chiếc đèn l*иg to bằng đầu người. Chiếc đèn tỏa ra ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, trông vô cùng yếu ớt. Bên ngoài được bọc bằng một lớp mỏng tang, nhìn không giống là giấy, cũng không biết là chất liệu gì đặc biệt.

Tôi ngạc nhiên. Thời điểm này ông mang theo đèn l*иg làm gì? Trực tiếp soi sáng bằng đèn pin không phải tốt hơn ư?

Gia gia cũng không có giải thích gì, liền mang theo tôi rời khỏi nhà.

Lúc này đang là đêm khuya. Trong thôn tràn ngập một màn sương trắng nồng đậm, tầm nhìn rõ rất ngắn. Lúc trước còn không có chút sương mù nào, ít lâu sau liền ở đâu ra nhiều như vậy? Tình huống bày rõ ràng có điểm gì khác lạ .

Còn có lúc bày trong thôn lại bỗng dưng yên ắng lạ thường, tĩnh mịch tuyệt đối khiến người ta nảy sinh cảm giác sợ hãi.

Gia gia hình như cũng đang hồ nghi điểm này, không nói câu nào kéo tay tôi rảo bước nhanh hướng đầu thôn đi đến.

Tính từ cửa nhà tôi đến đầu thôn, khoảng cách chỉ tầm khoảng 400m, mấy phút đồng hồ liền có thể đi tới.

Thế nhưng tôi cùng gia gia rời đi đã hơn mười phút mà mãi vẫn chưa tới được đầu thôn. Đi mãi, cuối cùng tôi phát hiện lại quay trở lại trước cửa nhà.

Mãi đi vòng quanh một chỗ?

Quỷ đả tường?

Nội tâm tôi bất giác có chút khẩn trương

Cùng lúc đó, sương trắng trong thôn càng thêm nồng đậm. Trong lúc mơ hồ, bên tai tôi tựa hồ truyền đến một tiếng cười giòn giã. Thanh âm này lúc ở chỗ mộ phần kia cũng đã từng nghe qua . Tôi bất giác rùng mình một cái.

“Gia gia”. Tôi không nhịn được run giọng gọi, mà gia gia một bên lại không hề để ý đến. Ông híp mắt nhìn vào sâu trong màn sương mù, tay lần trong bao bố nhỏ lấy ra một nắm vôi thả vào bên trong đèn.

Trong chốc lát, ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra từ chiếc đèn bỗng đậm dần, mạnh mẽ đánh lùi đi làn sương dầy đặc. Thanh âm thanh thúy kia cũng im bặt, rút lui mất theo làn sương.

“Đi “. Gia gia thúc giục tôi.

Lần này ngược lại rất thuận lợi, không lâu sau liền ra đến đầu thôn.

Mà trong lúc này, đằng sau tôi bỗng truyền đến một hồi tiếng bước chân vội vã, tựa hồ đang có một nhóm người đuổi theo sau.

Bên tai tôi vang lên rất nhiều tiếng gọi, toàn là gọi tên tôi, mà những giọng nói kia lại toàn của những người thân thích trong thôn .

Tôi theo bản năng muốn quay đầu nhưng lão gia gia lại đè xuống đầu vai của tôi, quát :” Đừng quay đầu! Một mực đi lên phía trước , đi Hàng Châu đến Bích Lạc phố tìm lão tử quỷ”.

Dứt lời, gia gia đẩy mạnh

tôi về phía trước.

Tôi bước chân lảo đảo, xông về phía trước vài mét. Gia gia đẩy tôi một cái này, đích thực dùng khí lực quá mạnh rồi, thiếu chút nữa làm tôi ngã sấp mặt xuống đất.

Sau khi đứng vững, tôi lập tức sững sờ .

Trước mắt con đường liền trở nên rõ ràng, không có chút sương mù nào. Cách đó vài mét, sương trắng vẫn mịt mờ như cũ, mà tôi chính là vừa vọt khỏi đó ra.

Tôi chạy ra khỏi đám sương mù kia, mà gia gia lại không có đi ra theo cùng tôi.

Tôi nhịn không được quay đầu, căng mắt nhìn lại. Ở đám sương trắng kia, bên trong cơ hồ có bóng người lắc lư, có thân ảnh mơ hồ, tựa như là từng đạo quỷ ảnh phiêu du.

Tôi nhìn mãi vẫn không thấy bóng dáng gia gia, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một điểm trong suốt có ánh sáng vàng nhạt lại sáng lên, trông ảm đạm vô cùng.

” Gia gia!” Tôi lo lắng rống lên một tiếng, ý nghĩ lóe lên, muốn lập tức hướng trong sương mù khói trắng lao vào.

“Đi ! ” Thanh âm gia gia từ trong màn sương dồn dập quát truyền đến :” Đi tìm lão tửu quỷ “.

Theo quan sát, tôi liền chứng kiến trong màn sương mù khói trắng kia, ánh vàng tự nhiên mạnh mẽ

sáng ngời, biến thành màu xanh lục chói mắt. Đồng thời, bên trong màn sương truyền đến tiếng gào thét của gia gia.

” Lão tử không rời khỏi đây, ai cũng đừng nghĩ đi ra ngoài bắt cháu trai ta….. Nặng bất tỉnh u ám, vĩnh viến bế suối vàng, phong thân, phong phách, phong hồn! ” .

Theo tiếng hét của gia gia, màn sương mù bỗng chốc kịch liệt cuồn cuộn trào dâng, bên trong truyền đến tiếng thét thê lương. Có thanh âm của bà cốt, còn có thanh những người mới lên tiếng gọi tên tôi khi nãy.

Theo sau đó, trong sương trắng kia, thân ảnh mơ hồ cũng biến mất, ánh sáng u lục cũng biến mất. Bên trong lần nữa rơi vào tĩnh mịch. Tôi lo lắng gọi gia gia vài tiếng nhưng bất luận thế nào, phía trong kia cũng đều im bặt.

Nội tâm tôi điên cuồng muốn xông vào tìm kiếm ông nội nhưng cuối cùng lại bị lý trí ngăn cản. Lúc này nếu tôi xông vào, rõ ràng là đi nộp mạng cho lũ quỷ ảnh kia. Gia gia vì muốn cho tôi cơ hội thoát thân nên liền lấy thân mình hãm sương trắng lại, lúc này vẫn đang bên trong đó sống chết không biết. Lúc này biện pháp duy nhất là tranh thủ thời gian đi tìm tên lão quỷ tử kia.