Chương 7: Quán ba ma quái

Tác giả: Lão Hắc Nê

Dịch by Lê Kim Anh

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chương 7 :Quán ba ma quái

Các cô gái trẻ và những người khác tại quán bar cũng thay quần áo , nhanh chóng rời đi.

Người phục vụ trẻ ngập ngừng vẫy gọi tôi. Khi tôi đến gần, anh ta mỉm cười, nói với tôi: “Quản lý không quay lại, anh chỉ có thể ở lại gác đêm nay. Nhớ kĩ, bất kể anh nhìn thấy gì vào ban đêm cũng đừng hoảng hốt. Phải giữ bình tĩnh ! “

“Ngoài ra, sau mười hai giờ đêm, nếu có khách ghé qua, anh chỉ có thể cho người ta bất cứ loại rượu nào họ muốn. Có thể không nói chuyện thì đừng nói nhiều nhất có thể. Tốt nhất là giữ im lặng!”

Sau khi dặn dò tôi một hồi , người phục vụ trẻ vỗ vai tôi, cười cổ quái , hơi ranh mãnh nói: “Chuẩn bị tâm lý cho tốt. Những vị khách đến vào ban đêm có khả năng sẽ phá vỡ thế giới quan của cậu!”

Nói xong, anh ta vội vã rời quán bar, không thèm đợi tôi trả lời.

Mặc dù cảm thấy rất kỳ lạ, tôi vẫn phải ở lại đây đợi Lão quỷ tửu quay trở lại. Vào lúc này, ngay cả khi có người đuổi đi, tôi cũng sẽ không rời.

Trên con phố này, ánh đèn rực rỡ, người đến và đi những chỗ khác vẫn tấp nập. Nhưng ở đây, tôi chỉ có một mình.

Tôi lấy ra một chai nước từ tủ sau và uống để khỏa lấp sự bối rối bên trong nội tâm.

Thời gian trôi qua thật nhanh,đã quá nửa đêm, tôi bắt đầu thiếu kiên nhẫn.

“Đinh đoong ~”

Tại thời điểm này, một âm thanh thanh thúy rõ ràng từ cửa bar truyền tới .

Tôi nhìn xung quanh, thấy một chiếc chuông gió nhỏ treo phía trên cửa ra vào. Không có gió, nó đây là tự động phát ra một tiếng kêu lanh lảnh rõ ràng.

Ban ngày, tôi không hề để mắt tới .Trên cửa chính treo một chiếc Phong Linh là dụ ý gì ?.

Tôi nghi hoặc suy nghĩ, một hình dáng mảnh khảnh xuất hiện bên ngoài cửa quán bar, một người đàn ông trung niên xanh xao, đeo một cặp kính râm, đi thẳng vào trong.

Đeo kính râm vào ban đêm? Có tật xấu a~!

Nội tâm tôi oán thầm, tuy nhiên không có để lộ ra trên mặt

“Người mới đến?” Sau khi hắn đến quầy bar,liếc nhìn tôi có vẻ ngạc nhiên.

” Đúng”.Tôi gật đầu, nói, : “Anh muốn uống gì?”

Anh ta nhìn tôi, nét mặt có chút kỳ lạ, liếʍ liếʍ môi, giọng nói hơi thất thường: “Cho ta chút máu của ngươi, ta đã không uống máu người. Ai za ~~~ có chút hoài niệm cái hương vị tuyệt vời đó!”

Nghe hắn tuôn một tràng những lời quái đản , tôi cau mày, không nhịn được nhìn anh ta như nhìn một gã thần kinh.

Tôi vốn đang ở trong tâm trạng tồi tệ, không chỉ lo lắng về sự an toàn của gia gia, Lão tửu quỷ cũng bặt vô âm tín. Bây giờ lại gặp lại một tên như vậy, bất kể hắn ta có đùa với tôi hay không, dù sao tôi cũng cảm thấy rất khó chịu.

“Có bệnh!” Tôi giận dữ nói: “Tôi không có tâm trạng đùa giỡn với anh, nếu anh không muốn uống rượu , xin hãy ra ngoài!”

Thời khắc này, tôi đã hoàn toàn quên mất lời khuyên của người phục vụ trẻ khi nãy.

Tôi không muốn quan tâm đến người đàn ông trung niên trước quầy bar, nhưng lúc này anh ta bỗng nở một nụ cười kỳ lạ, vội vàng đưa tay ra, túm lấy cổ áo, trực tiếp đem nửa người trên của tôi đặt lên quầy như xách một con gà.

Tốc độ của hắn rất nhanh,khí lực lại lớn . Tôi căn bản không thể né tránh được.

Tôi muốn vùng vẫy, nhưng tay anh ta vẫn ghim chặt đặt trên đầu vai tôi, dù tôi có hét bao nhiêu thì cũng chẳng ích gì.

“Đừng lo lắng, tôi sẽ không gϊếŧ cậu, bất quá chỉ cần một chút máu … nhịn không được a~!”

Hắn vừa nói, nước bọt vừa theo khóe miệng chảy ra, vẻ mặt không thể chờ thêm nữa giống như thể tên ăn xin đã đói trong vài ngày , nay nhìn thấy một bàn thức ăn lớn.

Ngay sau đó, tôi thấy một cảnh tượng kinh hoàng.

Chiếc kính râm trên mặt anh ta rơi xuống, anh ta không có mắt, có một ngọn lửa màu xanh lục cháy trong hốc mắt gã ta, vô cùng kì dị. Đồng thời, bốn khối răng nanh sắc nhọn nhô ra khỏi miệng hắn, dài hơn một tấc

Quỷ a~~~!

Tôi kinh hoàng hét lên, nhưng đều vô dụng. Chỉ có hai chúng tôi ở đây, một người một quỷ, trời không biết đất không hay

hắn ta mở cái miệng lớn như bể máu, hướng cổ tôi cắn thẳng xuống

Nội tâm tôi tuyệt vọng cùng cực, cảm giác như bị thiêu rụi cả tâm can .

Lúc này, một cảm giác ấm áp đột nhiên xuất hiện từ ngực tôi , tựa hồ có một tia sáng lóe lên

“A ~”

Người đàn ông trung niên đột nhiên phát ra tiếng kêu đau đớn ,buông lỏng tôi rồi lảo đảo ngã về sau.

“Ngươi … trên người ngươi rốt cuộc giấu cái gì?”

Giọng anh ta đầy đau đớn, nhìn tôi với vẻ kinh hoàng như thể tôi là một nhân vật khủng bố.

Tôi đang vô cùng tức giận, căn bản không biết chuyện gì xảy ra.

Người đàn ông trung niên kia khắp người phả ra khói xanh, la hét thảm thiết rồi quay người lao ra khỏi quán, bộ dáng vô cùng chật vật.

Sau khi anh ta rời đi, tôi dần bình phục, hít thở sâu liên tục, tim đập nhanh không thôi

Tôi có chút rùng mình, lấy ra một chai rượu từ tủ sau. Sau khi uống một chút, trái tim tôi đã ổn định lại ba phần nhưng sắc mặt tôi vẫn như trước tái nhợt vô cùng.

Cái quái mẹ gì thế này

Như thế nào mà có quỷ đến đây vào giữa đêm?

Không có gì lạ khi người pha chế trẻ tuổi nói với tôi về những điều này, nơi này thật là quỷ quái!

Tôi muốn thoát khỏi đây trong tiềm thức, nhưng bây giờ tôi có thể đi đâu? Lão tửu quỷ chưa quay trở lại. Nếu tôi ở trên đường phố đêm nay, bạn có thể gặp phải những điều thậm chí còn kỳ quặc hơn.

Một chai rượu vang được nạp bụng tôi, trái tim đập liên hồi dần ổn định lại. Nhớ lại những gì người đàn ông trung niên vừa nói trong cảnh vừa nãy.

Có điều gì ở tôi khiến anh ấy sợ như vậy?

Sờ lên ngực , chỉ có mười vạn tệ cùng cuộn da cừu bên trong!

Vừa nãy tôi cũng cảm thấy trước ngực ấm áp , tựa hồ có một đạo quang lóe lên. Gã kia có phải hay không sợ tấm chi phiếu kia? Không thể nào. Chỉ có thể là do cuộn da cừu.

Đây là hôn khế của tôi. Gia gia ngưng trọng nhắc tôi phải cất giữ cẩn thận, nhất định đây là vật không tầm thường!

Tôi liếc nhìn một lúc, và tôi không tìm thấy bất kì điều gì đặc biệt trên tấm da cừu này, nhưng qua những điều vừa rồi, tôi vẫn quyết định rằng phải luôn mang theo nó bên mình.

Một lúc sau, tiếng chuông gió trên cửa thanh lại vang lên, dồn dập hơn cả ban nãy.

Ngay sau đó, có mấy cái thân ảnh dắt tay nhau đi vào quán bar .

Những người đó mặt đều tái nhợt và bước đi hơi thất thường, có chút phiêu du. Mặc dù bề ngoài có vẻ bình thường, nhưng đôi mắt họ lóe lên ánh sáng màu xanh lục quỷ dị, lập lòe như ma chơi. Tim tôi thiếu chút nữa thì ngừng đập.

Đến tột cùng, cái quán bar này bị làm sao?

Sẽ không phải là mãnh quỷ câu lạc bộ chứ?

Những tên này giống như anh chàng vừa nãy. Nhìn thấy tôi đều như thấy một bữa ăn ngon ,nước miếng cứ thế rớt tùm lum, trực lao vào cắn tôi.

Mà tại thời điểm này, Lão tửu quỷ đã trở lại!

Nhìn thấy Lão tửu quỷ đến, những kẻ đó lập tức bỏ lại cái nhìn nhăn nhó, từng người một như một đứa bé ngoan ngoãn, đối với Lão quỷ tửu khom lưng nhe răng cười lấy lòng.

“Uống rượu liền uống lặng lẽ, yên tĩnh chút. Nếu không uống, lập tức cút ngay ra ngoài sẽ . Nếu dám ở đây chỗ này nháo sự, các ngươi nên tự biết kết cục là gì”, Lão tửu quỷ nhàn nhạt nói một câu.

Sợ hãi lóe lên trên khuôn mặt của bọn họ, ngay lập tức vội vã gọi vài chai rượu. Bọn chúng không dám ở lại quầy rượu chờ thêm, trực tiếp chạy thẳng lên ghế dài ngồi và uống một cách lặng lẽ, có vẻ như rất e sợ Lão tửu quỷ.

Lão tửu quỷ đã quay trở lại. Trong lòng tôi ít nhiều liền cảm thấy nhẹ nhõm, hỏi: “Có tìm được gia gia của tôi không ?”

Tôi còn chưa dứt lời, Lão quỷ tử đã trực tiếp ném một kiện đồ vật lên quầy bar.

Đó là một chiếc đèn l*иg bị hỏng, là chiếc đèn l*иg mà ông nội mang theo khi tôi rời làng.