Chương 14: Học đệ, yêu đương không?

Chương 14: Học đệ, yêu đương không?

Sau một đêm bình yên vô sự, trời vừa tờ mờ sáng, tôi liền rời quán, bắt taxi về trường Cao đẳng Sư phạm Hàng Châu.

Sau khi ăn bữa sáng bên ngoài trường học, trở về ký túc xá, cả Chu Tường và Vương Kiên vẫn đang ngủ. Nhưng giường của Lục Hoa thì vẫn trống trơn, chỉ có chăn màn được xếp ngăn nắp một chỗ như hôm qua.

Đêm qua anh ta đã không trở về kí túc xá?

Tôi bước vào phòng tắm rửa sạch mặt mũi. Chu Tường và Vương Kiên bị đánh thức bởi tiếng nước xối xả. Họ đều thắc mắc tại sao tối qua tôi không về đây. Cả hai đều sẵn có lửa buôn chuyện, ồn ào một hồi muốn tôi giải thích những gì đêm qua đã làm,liệu có phải đã qua đêm với người đẹp nào bên ngoài trường học hay không.

Tôi bất lực nhìn họ, bèn nói dối rằng điều kiện gia đình tôi không tốt nên vừa học vừa phải đi làm kiếm tiền trang trải cuộc sống, tối ngày luôn đi làm thuê lặt vặt .

Nói xong,vậy mà họ không còn đùa với tôi nữa, biểu cảm gương mặt còn thoáng chút thấy xấu hổ.

Tôi đem chuyện này bịa ra,đối với việc không lưu lại ký túc xá vào ban đêm trong tương lai cũng làm giảm đi sự ngờ vực của họ.

“Lục Hoa tối qua đã đi đâu?” Tôi nghi hoặc hỏi.

Chu Tường và Vương Kiên cong môi, chua chát kể lại những gì họ đã thấy đêm qua. Bọn hắn sau khi tỉnh rượu, không thấy 2 người bọn tôi đâu liền đi tìm. Tại bên ngoài kí túc xá liền trông thấy Lục Hoa cùng một cô gái trẻ ở cùng một chỗ, bởi vì khoảng cách khá xa, lại thêm ánh sáng không được tốt nên bọn họ không nhìn rõ bộ dáng nữ sinh kia.

Theo lời của họ, cô gái đó chắc chắn là bạn gái của Lục Hoa, việc này đối với bọn họ như là một gậy trực tiếp nện lên hai con cẩu độc thân này.

Nhìn bộ dạng bọn họ vừa hâm mộ vừa ghen ghét, tôi nở một nụ cười gượng gạo. Nếu để họ biết tôi đây còn có vợ Minh hôn rồi, chắc chắn họ càng không thể để yên.

Lại còn cái hôn khế này nữa. Không biết hồi đó bố mẹ tôi nghĩ gì mà liền ước định hôn khế này ngay khi tôi vừa sinh ra .Cho đến bây giờ, tôi còn không biết thanh mai trúc mã của mình mặt mũi thế nào, tính khí ra sao. Nếu ngũ quan trên khuôn mặt tinh tế thì không sao, nếu nó cong queo, thô kệch thì tôi thực sự không biết phải làm như thế nào cho phải.

Không lâu sau, Lục Hoa trở lại, coi bộ có chút mệt mỏi. Đương nhiên, Chu Tường và Vương Kiên sẽ không buông tha cho anh ta dễ dàng như vậy. Họ ầm ĩ truy hỏi, bộ dạng thật giống như đang bức cung, mà Lục Hoa một bên luôn tỏ ra thần thần bí bí khiến người ta phát bực. Chu Tường và Vương Kiên ngồi hai bên tỏ rõ thất vọng trong ánh mắt.

Nhưng tôi hơi nghi ngờ, ánh mắt Lục Hoa có chút kỳ quái.

Trên người hắn có chút lạnh lùng, loại cảm giác này có thể người khác không cảm nhận được, nhưng tôi lại có thể cảm nhận rõ ràng.

Tôi vào quán bar được một thời gian, giác quan của tôi trở nên nhạy cảm hơn. Khí tức lạnh nhạt trên người Lục Hoa có chút giống với những vị khách lúc nửa đêm trong quán bar, chỉ có hơi khác.

Tôi có thể chắc chắn rằng Lục Hoa là một con người, một con người bằng xương bằng thịt và có nhiệt độ cơ thể. Nhưng làm sao có thể xuất hiện loại khí tức như vậy trên người anh ta?

Ngày hôm qua còn cùng nhau uống rượu, ăn cơm trưa bình thường. Chỉ trong một đêm liền xuất hiện loại khí tức kì lạ này. Rốt cuộc tối hôm qua hắn đã làm những gì?

Tất nhiên, tôi không chủ động hỏi chuyện này, ai cũng có bí mật của riêng mình. Tình bạn giữa chúng tôi chưa đến mức có thể nói cho nhau nghe hết tuột về mọi thứ. Sẽ quá đột ngột nếu đặt những câu hỏi kiểu như thế này.

Sau khi ở ký túc xá một thời gian, chúng tôi bước ra khỏi phòng để làm quen với môi trường mới trong trường đại học. Nghe khẩu hiệu của trường, làm quen với một số bạn học và gia viên mới. Bận rộn gần hết nửa ngày, người hướng dẫn nói với chúng tôi việc chuẩn bị cho huấn luyện quân sự không phải tiến hành trong trường học mà sẽ đi đến một căn cứ nhỏ ở ngoại ô để huấn luyện trong hơn nửa tháng.

Vẫy là sẽ không thể đi đến quán bar vào ban đêm? Nếu nữ quỷ tên Vũ Kỳ kia lại tới tìm tôi thì sao?

Tôi có chút khó xử, muốn viện cớ xin nghỉ ngay từ đầu để tránh đợt huấn luyện quân sự này. Người hướng dẫn liền kéo tôi sang một bên, trực tiếp nói với tôi rằng tôi không cần tham gia khóa huấn luyện quân sự này, nghĩa là tôi có thể làm gì tùy ý trong nửa tháng. Đây có thể tạm xem như là kỳ nghỉ ngắn hạn đi.

Làm thế nào mà chuyện tốt như vậy có thể xảy ra?

Tôi nghi hoặc hỏi lại, nhưng bản thân người hướng dẫn cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết rằng đó là thông báo từ cấp trên .

Khi tôi nói với Chu Tường cùng những người khác về chuyện này, tất cả họ ngay lập tức đỏ mặt, không cam tâm hét lên: “Chuyện này thật không công bằng, …..”

Vào thời điểm những tân sinh viên này rời đi khỏi khuôn viên trường, tôi rốt cuộc cũng đã biết là ai đang giúp tôi.

Sở Ngưng Tuyết

Đối với học tỷ tiền bối này, tôi thực sự có chút không hiểu nổi.

Hôm nay gặp lại, cô ấy vẫn mặc quần áo bình thường, buộc tóc đuôi ngựa,vẫn trong bộ dáng cười cười như mọi khi .

Tôi không dám khinh thường cô ta, tuy rằng tôi không biết cái gọi là Cửu hội là tổ chức gì, nhưng dựa vào những chuyện xảy ra trước đây mà nói, tuyệt đối là bất thường.

Tôi hỏi cô ấy tại sao lại muốn giúp tôi. Sở Ngưng Tuyết cũng rất thành thực trả lời:

“Để cậu ở Hàng Châu, đem đặt dưới mí mắt chúng tôi. Nếu xảy ra chuyện gì, chúng tôi cũng có thể gấp rút thu thập thi thể của cậu càng sớm càng tốt”

Cô nương này nói chuyện quá kích động người khác, khiến tôi có chút tức giận. Vài phút trước tôi đã muốn cảm ơn cô ấy, nhưng bây giờ tôi liền không thèm làm vậy nữa.

Sau khi trêu chọc một hồi, Sở Ngưng Tuyết bắt đầu đi vào chủ đề chính.

Cô ấy nói rằng dường như còn một số người khác đứng sau Bà cốt, dường như không phải là Vũ Kỳ. Nói cách khác, những việc ở làng chúng tôi có thể không phải do Vũ Kỳ làm mà là do người khác.

Khi cô ấy nói tới những điều này, trái tim tôi đột nhiên rung động, nhớ tới những gì Vũ Kỳ đã nói với tôi đêm hôm qua

Nữ quỷ nói rằng tôi có một bí mật lớn, không chỉ cô ấy mà những người khác đều đang nhìn chằm chằm vào tôi. Nhưng tôi ngược lại không hay biết những người đó là ai, cũng không biết họ định dùng phương pháp gì để đối phó với tôi.

Sở Ngưng Tuyết từ Bà cốt moi được một số thông tin nhưng không được nhiều. Cô ta vốn là rất cao hứng, theo trực giác của nữ nhân, cô ấy đoán chuyện này có thể liên quan đến một bí mật lớn.

Tuy nhiên, điều khiến cô bức xúc là khi trình báo sự việc, cô ấy lại bị cấp trên không cho phép được tiếp tục điều tra, đến nay vẫn chưa đưa ra lý do.

Sở Ngưng Tuyết tức giận nói: “Không cho chúng tôi điều tra quán bar cũng không sao. Vụ án này rõ ràng có vấn đề lớn, vậy mà cũng không cho phép chúng tôi tiếp tục điều tra. Mấy vị lão tổ bên trên hẳn là đã bị bóp cửa rồi.”

Sau đó, cô ta dừng lại, nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ : “Vốn dĩ chúng tôi muốn điều tra chuyện của ông nội anh, nhưng chúng tôi lại sắp mất manh mối. Hồ sơ liên quan đã bị niêm phong, thậm chí cả hồ sơ của anh cũng vậy, đều đã trở thành tài liệu tối mật, không ai được phép xem qua chúng. Đây hoàn toàn là có vấn đề “

Khi cô ấy nói ra những lời này, tôi sửng sốt một chút, sau đó cau mày nhìn cô ta, có chút khó chịu nói: “Lần trước tôi muốn hỏi cô, tại sao lại đi điều tra ông nội tôi? Cửu hội của cô đang muốn làm gì ?”

Sở Ngưng Tuyết liếc mắt nhìn tôi một cái, lắc đầu, nhẹ thở dài nói: “Cậu vẫn là không biết thì hơn, nếu không tôi e là không thể chấp nhận được đòn đả kích này”.

Điều này rõ ràng là đang cố cản trở sự hiếu kì của tôi. Mặc dù tôi rất tò mò nhưng cô ấy lại không muốn nói thêm. Tôi đứng một bên này cũng lười đặt câu hỏi.

“Đã không được phép tiếp tục điều tra, tại sao cô vẫn đi theo tôi?” Tôi sốt ruột nói.

Sở Ngưng Tuyết cũng là người trong học viện này, còn là một trong những hoa khôi của trường. Đi lại gần tôi như vậy, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của một số người , đặc biệt là mấy người khóa trên nhìn thấy hai mắt đều như sắp phun ra lửa, chỉ hận không thể đem tôi đi lột da, rút xương.

“Học đệ à, vừa lòng ngươi chưa?” Sở Ngưng Tuyết nhìn tôi cười híp mắt, chớp chớp mắt, lại gần: “Học đệ,yêu đương không? Chị đây đến nay vẫn còn độc thân, đi cùng cậu nhất định sẽ cho cậu nở mặt nở mày”.

“Đi qua một bên, làm như tôi không biết cô đang nghĩ gì “

Tôi không cho thèm cô ấy sắc mặt tốt, tức giận nói: “Cô không phải chỉ muốn tôi làm mồi nhử cho mấy người thu hoạch con mồi sao?”

Sau khi bị tôi phát hiện, Sở Ngưng Tuyết càng cười nhiều hơn, cô ấy chuẩn bị dán vào người tôi, nhẹ giọng nói: “Cùng với người thông minh giao tiếp thật thuận lợi. Tôi sẽ không nói nhảm nữa. Thời gian tới tôi sẽ đóng giả làm bạn gái giả của cậu, đi theo bên cạnh cạnh cậu. Tôi đoán sẽ không mất bao lâu để những người đó có hành động với cậu. Tôi đây cũng coi như đang bảo vệ cậu rồi”

“Mấy lão gia hỏa cấp trên không để chúng tôi tiếp tục điều tra. Chỉ là, tôi không tin vào chuyện ma tà này. Sau khi bắt được mẻ cá lớn đó, tôi sẽ xem những lão già đó có còn mặt mũi nào mà lải nhải cả ngày nữa không …”

Tôi ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Cẩn thận cá lớn không bắt được, cô lại chìm xuồng trước “

“Chẳng sợ, tôi có cậu đệm lưng rồi”.

Sở Ngưng Tuyết cười nói: “Nếu tôi có bại, cậu nhất định sẽ đi trước tôi. Có ngươi đồng hành trên đường Hoàng Tuyền cũng không cô đơn rồi.”

Tôi quay người bỏ đi,vẻ mặt tối sầm, không muốn quan tâm đến cô gái này. Lời nói quả thật quá kinh người.