Chương 11: Cửu hội

Chương 11: Cửu hội

Sở Ngưng Tuyết nhìn tôi cười cười, nói: “Hiện tại manh mối duy nhất đã bị phá vỡ, tôi chỉ có thể từ cậu tìm ra bước đột phá . Nữ quỷ kia nhất định sẽ lại tìm tới cậu. Nếu lần theo lời của cậu nhất định sẽ tìm ra được manh mối, tôi làm sao có thể từ bỏ? “

Nói xong, cô ta với chào một cô phục vụ trẻ, gọi một ly cocktail, bộ dạng rất ung dung nhàn nhã.

Đối với người ngoài mà nói, tôi và Sở Ngưng Tuyết giống như một đôi bạn bè trai gái. Dù sao thì chúng tôi cũng ngồi ở hàng ghế góc khuất, nói rằng giữa chúng tôi không có quan hệ gì, sẽ không ai tin.

Những cô gái phục vụ kia rất quen thuộc với tôi, sau khi nhìn thấy cảnh này, họ đều nháy mắt với tôi và bật cười.

Nhưng tôi lại bày ra vẻ mặt ủ rũ, nhìn Sở Ngưng Tuyết, tức giận nói: “Tôi không phải phạm nhân đào tẩu, lúc ban ngày đã nói rất rõ ràng. Bất kể cô là ai, cũng đừng tới tìm tôi…”

“Nói nhỏ chút!” Sở Ngưng Tuyết trợn mắt nhìn tôi một cái rồi lập tức biến thành vẻ mặt đáng thương, nói : “Tôi tìm cậu bao lâu nay , vất vả lắm mới tìm được cậu. Vậy mà vừa gặp liền muốn đuổi người đi, đồ bội tình bạc nghĩa? “

Thật là một mớ hỗn độn!

Sở Ngưng Tuyết đột nhiên lộ ra bộ dáng như một gái nhỏ nũng nịu khiến tôi có chút không thích ứng nổi.

Vài giây sau, tôi đã hiểu tại sao cô ấy lại như thế này.

Những khách nhân ngồi xung quanh cùng những cô gái phục vụ kia, cộng thêm vài người khác đi ngang qua chỗ chúng tôi đều nhìn vào chỗ này, không chút che dấu tỏ ra khinh thường tôi, để lại tôi một bên ngồi đau lòng cùng cực.

Lại nhìn Sở Ngưng Tuyết, cô ấy còn đang lén lút nhìn tôi với ánh mắt gian xảo.

Cô ta là đang cố ý!

Tôi không thể giúp gì cho cô ấy, vì vậy tôi cũng mặc kệ

Cô ấy không tiếp tục trò chuyện với tôi, đôi mắt quét đến đánh giá quầy bar trong quán, lâu lâu lại chạy đến quầy bar để trò chuyện với mấy cô nhân viên kia,còn có anh chàng bartender trẻ tuổi. Các cô gái và người phục vụ trẻ nghĩ rằng cô ấy là bạn gái của tôi nên tỏ thái độ vô cùng tốt với cô ta.

Cứ như vậy thời gian trôi qua một chút, rất nhanh đã hơn mười một giờ đêm.

Những người khách trong quán vẫn rời đi như thường lệ, nhân viên trong quán cũng lần lượt rời đi hết. Bọn họ nhìn Sở Ngưng Tuyết và tôi với ánh mắt kỳ lạ, nhưng đều không nói gì

Khi chỉ còn lại tôi và Sở Ngưng Tuyết trong quán bar, tôi cau mày nhìn cô ấy, nói: “Cô không rời đi?”

Sở Ngưng Tuyết mỉm cười, trong mắt hiện lên một tia kỳ quái : “Ở lại cùng cậu. Tôi đây lo lắng cậu ở chỗ này một mình sẽ gặp chuyện gì không hay!”

Lông mày của tôi nhíu chặt, hừ lạnh: “Tùy cô. Nói trước, sau nửa đêm, đừng có lộn xộn ở đây! Còn có, bất luận cô nhìn thấy cái gì cũng đừng bị dọa cho kêu cha gọi mẹ “.

Quầy bar này rất cổ quái. Nếu là một người nhát gan, nói không chừng sẽ bị hù chết.

Tuy nhiên, Sở Ngưng Tuyết có vẻ không giống như người bình thường, nên tôi cũng lười thúc giục cô ta.

Tôi đến quầy bar, dùng khăn trắng lau sạch mấy ly rượu, mà Sở Ngưng Tuyết không biết từ bao giờ đã đến gần, dựa vào quầy bar, đôi mắt đẽ đẹp long lanh ẩn hiện ý cười đang nhìn tôi.

Một lúc sau, tôi không chịu nổi cái nhìn chăm chú của cô ta, tức giận nói: “Tôi biết tôi rất đẹp trai, nhưng cô có cần thiết phải nhìn chằm chằm vào tôi vậy không?”

“Tự luyến điên cuồng “. Sở Ngưng Tuyết trợn mắt nhìn tôi, sau đó tò mò nói: “Cậu cùng quán bar này có quan hệ như thế nào? Cậu có biết rõ nơi này không?”

Tôi ậm ừ, giễu cợt nói: “Cô không phải rất có năng lực sao? Sao lại tra không ra lai lịch quán bar này?”

Dù gì tôi cũng chỉ ở quán bar này một thời gian, đối với nơi đây sao mà quen thuộc được.

Còn có, tôi vẫn không biết ông nội của mình đã gặp gỡ Lão tửu quỷ như thế nào, cho nên tự nhiên không đáp lại được câu hỏi của Sở Ngưng Tuyết.

Sở Ngưng Tuyết cong môi lẩm bẩm: “Tôi đương nhiên biết quán bar này rất kỳ quái. Trước kia đã muốn điều tra, nhưng ngặt nỗi cấp trên không cho phép kiểm tra cái gì ở đây, còn không cho chúng tôi tới đây. Tôi hôm nay là lén lút đi đến đây … Quán bar này có một bí mật lớn, tôi chắc chắn! “

“Khi chúng tôi phong tỏa làng của cậu, quản lý của quán bar này cũng xuất hiện ở đó, nhưng gã đó không muốn tiếp xúc với chúng tôi. Thật bí ẩn, thành thật mà nói, tôi thực sự tò mò về nơi này! “

Nghe Sở Ngưng Tuyết nói lảm nhảm, tôi có chút không nói nên lời.

Khi Lão tửu quỷ đến thôn của chúng tôi dò xét tình hình, thì ra là gặp được đám người Sở Ngưng Tuyết. Lúc đó Lão tửu quỷ có nói rằng hắn khá mơ hồ, đại khái là không muốn tiếp xúc quá nhiều với đám người Sở Ngưng Tuyết.

Bởi thế tôi càng tò mò, rốt cuộc thì danh tính của Sở Ngưng Tuyết là gì?

Đã quá nửa đêm, chuông gió trên cửa quán bar bỗng vang lên từng hồi chuông thanh thúy, những vị khách đặc biệt kia bắt đầu tới cửa.

Tôi đã đến đây được một thời gian, vài vị khách như này đã quen với tôi rồi, thỉnh thoảng có một số người tốt tính còn trò chuyện với tôi vài câu. Nếu không phải đã biết những người này không phải là con người, có lẽ tôi thực sự có thể thoải mái mà cùng bàn luận nhân tình thế thái với họ.

Sở Ngưng Tuyết vốn là dựa ở bên cạnh quầy bar, ánh mắt sáng rực nhìn mấy vị khách đang bước vào cửa, vẻ mặt phức tạp.

Khi những vị khách nhìn thấy Sở Ngưng Tuyết, sắc mặt của họ đột nhiên thay đổi, vẻ mặt ảm đạm.

“Người của Cửu hội tại sao lại có mặt ở đây?”

“Chết tiệt, lần trước suýt chút nữa bị một nhóm chín tên côn đồ đó gϊếŧ chết, bây giờ thật sự là oan gia hẹp!”

“Đừng hấp tấp, ngươi ở đây không được động thủ, đừng phá lệ!”



Vài vị khách dường như không chút khách khí với Sở Ngưng Tuyết, hung dữ nhìn cô ta, sau đó gọi tôi mang lên một ít rượu , sắc mặt âm trầm ngồi xuống ghế.

Sở Ngưng Tuyết lạnh lùng liếc nhìn khách một cái, không để ý tới họ :” Nơi này có một vấn đề lớn “

Sở Ngưng Tuyết lẩm bẩm, trong mắt lóe lên tia sáng, lại tự mình lẩm bẩm: “Bên trên không cho chúng ta kiểm tra ở đây, cũng không cho người của chúng ta tới gần đây. Chẳng lẽ là có người muốn trú ẩn ở đây?”

“Hả?” Tôi khó hiểu nhìn Sở Ngưng Tuyết.

Sở Ngưng Tuyết khịt mũi, liếc nhìn một hàng ghế nào đó, nói nhỏ với tôi: “Rất nhiều kẻ ở đây đều là tội phạm bị truy nã của phe tôi. Bọn chúng đã ở trong danh sách truy nã từ lâu mà vẫn chưa bắt được. Nếu có thể dò xét nơi này, nhất định là sẽ tóm được một mẻ cá lớn “

Nghe cô ta nói, tôi nhịn không được, hỏi: “Cô rốt cuộc là ai? Tôi vừa mới nghe bọn họ nói tới Cửu hội…”

“Cậu vẫn là không biết thì tốt hơn!” Sở Ngưng Tuyết trực tiếp ngắt lời tôi, không chú ý tới tôi nữa mà chăm chú uống rượu.

Vì có Sở Ngưng Tuyết, tối nay mấy khách kia cư xử rất kỳ lạ, có người không ngừng nhìn chằm chằm quầy quán bar với ánh mắt lạnh lùng, có vị khách thì có vẻ rất khó chịu, tựa hồ như đang ngồi trên đống lửa.

Mới hơn một giờ sáng, mấy vị khách kia đều lần lượt rời đi, dường như rất kiêng kị với Sở Ngưng Tuyết, hay cái gọi là Cửu hội, là thế lực phía sau Sở Ngưng Tuyết.

Mà khi mấy vị khách kia rời đi, chuông gió trên cửa quầy bar lại lần nữa vang lên.

Lần này, tiếng chuông vang lên có vẻ gấp rút, hơi khác so với những lần chuông trước.

Sở Ngưng Tuyết và tôi vô thức nhìn về phía lối vào của quán bar, cảnh tượng trước mắt khiến sẵ mặt của tôi bỗng tái mét, nhịp tim gần như đột ngột dừng lại.

Một bóng dáng già nua xuất hiện trước cửa quán bar, tròng mắt xanh mờ nhìn tôi chằm chằm, khuôn mặt xấu xí cười toe toét, hàm răng nhọn hoắt lồ lộ ra khiến người ta rợn cả người.

Bà cốt

Mụ ta thực sự đến tận đây tìm tôi