Chương 10: Theo dõi

Chương 10: Theo dõi

Sở Ngưng Tuyết cố tình làm như vậy, cô ta hẳn đã biết quan hệ giữa tôi và Triệu Khang. Có thể tìm ra những người này chứng tỏ năng lực làm việc của cô ấy không tồi.

Dù không biết danh tính cụ thể của cô ấy, nhưng tôi cảm thấy hơi chán ghét việc thu nhặt thông tin riêng tư của người khác mà cô ta đang làm. Tôi nhìn cô ta, cả giận nói: “Cô rốt cuộc là muốn làm gì?”

Sở Ngưng Tuyết vẫn luôn duy trì nụ cười, đáp trả: “Ngoài việc muốn biết tình hình thôn của cậu, tôi cũng muốn cùng cậu tìm hiểu về Triệu Khang! Đối với Triệu Khang, chúng tôi đã theo dõi cậu ta từ lâu rồi. Chỉ là hiện tại, bởi vì sự tình có chút phức tạp nên không thể động đến hắn mà thôi. Thời gian trước, hắn có quay trở lại làng cũ để tìm cậu. Vụ mất tích xảy ra chỉ cách vài ngày sau. Chỉ có gia đình họ chuyển đến khu vực thành thị trước khi tai nạn xảy ra, còn những người khác trong làng của cậu đều biến mất. Theo suy đoán của chúng tôi, việc này hẳn có liên quan đến anh ta … “

Sở Ngưng Tuyết tuy rằng chỉ là suy đoán, nhưng đang từng bước tiếp cận gần sự thật. Đối với chuyện đã xảy ra trong thôn, tôi kì thực là không biết gì hết. Tôi cũng lo lắng Sở Ngưng Tuyết sẽ mãi quấy rầy tôi, liền trực tiếp nói với cô ta chuyện gã Triệu Khang đó đã lừa gạt tôi, còn có chuyện ông nội vì muốn đưa tôi ra khỏi thôn mà bị mắt kẹt lại trong tình huống quỷ dị đó. Nói đến đây, lòng tôi lại thấy có chút khó chịu, sắc mặt cũng vì thế mà trở nên khó coi, nhìn Sở Ngưng Tuyết với vẻ mặt ảm đạm, nói: “Đây là có chuyện gì đang xảy ra. Tôi không hề biết trong thôn cụ thể đã xảy ra chuyện gì.” Tôi đã sẵn sàng tiếp nhận ánh mắt như coi một kẻ tâm thần từ cô ta. Dù sao những gì tôi mới kể ra, đến bản thân tôi hiện tại còn có chút không thể tưởng tượng nổi.

Tuy nhiên, Sở Ngưng Tuyết vẫn rất bình tĩnh, không hề tỏ vẻ ngạc nhiên hay kỳ quái gì. Ngược lại, cô ấy còn cẩn thận hỏi tôi một vài câu về nữ quỷ xinh đẹp và ông nội. Việc điều tra nữ quỷ xinh đẹp kia, với tôi mà nói thì là một việc hết sức bình thường. Nhưng trong vấn đề mà Sở Ngưng Tuyết hỏi, tôi mơ hồ

cảm thấy dường như cô ấy đang điều tra chuyện về ông tôi, điều này khiến tôi không khỏi nghi ngờ. Trong nội tâm tôi bất giác cũng có chút đề phòng Sở Ngưng Tuyết, cũng không có nói gì nhiều về ông nội. Sau khi hàn huyên vài câu, Sở Ngưng Tuyết đột nhiên nói: “Nữ quỷ kia đã gả cho cậu rồi. Bất luận cậu có muốn hay không, cô ta cũng không từ bỏ ý đồ. Cô ta trong khoảng thời gian này chẳng lẽ không đến tìm ngươi sao? Sau khi cậu rời khỏi thôn, rốt cuộc đã ở lại nơi nào? “

Tôi đều ở lại quán bar vào ban đêm trong khoảng thời gian này, nhưng lại không muốn nhắc đến chuyện này với Sở Ngưng Tuyết. Chủ yếu là vì quán rượu kia là nơi quá đặc biệt.

“Đây là chuyện riêng tư của tôi, không cần cô quan tâm!”

Tôi nhìn cô ấy, sắc mặt không vui, nói : “Tôi đã nói hết những gì nên nói, tôi cũng không muốn quan tâm đến thân thế của cô. Sau này đừng đến tìm tôi nữa! “

Nói xong tôi trực tiếp xoay người rời đi.

Vốn tưởng rằng cô ấy sẽ tiếp tục muốn dây dưa, nhưng Sở Ngưng Tuyết không làm vậy. Cô ta đứng yên đó để mặc tôi rời đi.

Sau khi trở về ký túc xá, tâm trạng của tôi đã ổn định lại một chút. Nhìn thấy đám bạn cùng phòng, tôi tạm thời gác lại mấy chuyện phiền phức trong lòng.

Ba người bạn cùng phòng bên trong kia, cái anh chàng mập mạp, da ngăm, tên là Chu Tường, thoạt trông rất cở mở. Mà cậu con trai gầy và thấp hơn ngồi bên cạnh bạn mập tên là Vương Kiên, nói liên tục như loa phát thanh tạo cảm giác rất vui vẻ, hoạt bát. Người cuối cùng trông có vẻ hơi lạnh lùng, tên là Lục Hoa.

Cậu ta ít nói, có vẻ rất trầm tĩnh. Tôi cảm thấy đối với cậu ta, bản thân luôn cảm thấy khác biệt, cũng có thể là ảo giác của tôi!

Đây là đám bạn cùng phòng sẽ gắn bó với tôi trong 4 năm tiếp theo. Mọi người gặp nhau vào ngày đầu tiên như vậy cũng coi như không tệ.

Đến gần trưa, Chu Tường đề nghị chúng tôi đến quán ăn trước trường để dùng bữa,coi như làʍ t̠ìиɦ cảm sâu sắc hơn.

Trong quán ăn trước cổng trường, chúng tôi đều uống rất nhiều rượu. Về sau, người có tửu lượng tốt nhất lại là Lục Hoa. Cả bọn đều lảo đảo, ngã trái ngã phải nhưng cậu ta vẫn không hề thay đổi sắc mặt.

Sau khi trở về ký túc xá, chúng tôi mỗi người đều leo lên giường của mình, ngáy o o …

Không biết đã qua bao lâu, lúc tôi tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, trưa nay tôi thật sự đã uống không ít rượu.

Lúc này Chu Tường và Vương Kiên vẫn đang ngủ, còn giường của Lục Hoa thì không có ai, không biết đã đâu rồi

Nguy rồi !

Lúc này tôi mới chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài trời đã tối om,, đã gần tám giờ đêm.

Tôi vội vàng rời khỏi giường, bước nhanh ra khỏi ký túc xá.

Tôi không thể qua đêm bên ngoài, tôi phải đến quán bar của Lão tửu quỷ vào buổi tối. Đây là điều mà Lão tửu quỷ đã dặn đi dặn lại. Nữ quỷ kia không biết sẽ tới lúc nào, nếu bị cô ta chặn đường thì hậu quả thật không dám nghĩ tới.

Sau khi chạy ra khỏi cổng trường, tôi gọi một chiếc taxi bên đường, chạy thẳng đến phố Bích Lạc ở Hàng Châu.

Cũng may dọc đường không có chuyện gì xảy ra. Xe chạy một mạch đến quán bar Tiêu Dao. Tôi cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, đi thẳng vào cửa quán.

Lúc này trong quán đã có rất nhiều người, tôi trực tiếp bước đến quầy rượu chào hỏi người phục vụ cùng mấy cô nhân viên trẻ gần đó.

Dù sao, tôi đã ở đây được một thời gian, cũng có chút quen biết với họ.

“Tần Dương, ngày đầu tiên nhập học hẳn đã nhìn thấy không ít mỹ nữ a ~”

“Đại học a , trong nội tâm tôi vĩnh viễn đau nhức. Giá như không bỏ học sớm thì hiện tại chắc cũng là sinh viên ưu tú rồi”

“Tiểu đệ à, đừng để bị mấy cô em gái trong trường đại học mê hoặc. Tỷ còn đợi ngươi lớn chút sẽ gả tới cho ngươi đó !”

“Nói đi, Tiểu Dương đến tột cùng muốn như thế nào? Làm sao thì mới vừa ý cậu? Muốn kết hôn nhất định phải gả cho tôi mới đúng!”

“Tất cả các người đứng sang một bên, em trai, khi nào chúng ta sẽ hẹn hò? Chị đây không thể chờ đợi thêm nữa rồi!”



Sau khi làm quen với họ, nhóm phụ nữ này có lẽ cũng biết rằng tôi tương đối nhút nhát liền ngày ngày trêu chọc tôi đến đỏ cả mặt, sau đó cùng nhau ở một bên vui cười .

Lại không có biện pháp, tôi là người trẻ nhất trong số bọn họ. Trước khi tôi đến, họ đều đặt thú vui này lên tên bartender trẻ kia. Kể từ khi tôi đến đây, mục tiêu của họ đã dần chuyển hướng vào tôi, lấy thế làm vui mỗi ngày.

Bây giờ tôi cũng quen rồi, bất đăc dĩ cùng họ nói dóc mấy câu. Khách tới quán bar ngày càng nhiều, họ cũng lục đυ.c đứng dậy làm việc, cũng không có thời gian nói chuyện với tôi nữa.

Tôi trò chuyện với anh bartender trẻ tuổi một hồi, tiện tay lấy một chai nước lanh từ quầy bar rồi tìm một cái ghế trong góc, nằm đây nghe nhạc rồi từ từ uống.

Trong khoảng thời gian này,tôi luôn nắm giữ công việc này. Tôi đợi ở đây đến hơn mười một giờ đêm, sau khi mọi người ra về là lúc tôi bắt đầu làm việc. Trưa nay tôi uống nhiều, giờ vẫn đau đầu, cần nằm trên ghế nghỉ ngơi chút.

Một lúc sau, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, khẽ ngồi xuống ngay bên cạnh.

Sở Ngưng Tuyết !

Tại sao cô ta lại xuất hiện ở đây?

Tôi ngơ ngác nhìn cô ấy, cô ấy cũng đang nhìn tôi, tròng mắt lóe lên vẻ giảo hoạt .

“Vậy là trong khoảng thời giab qua cậu vẫn luôn ở đây ?”

Nghe được lời cô nói, ta lập tức tỉnh táo lại, sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm cô ta, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô vẫn luôn theo dõi tôi?”

Nếu không phải là theo dõi tôi, cô ta làm sao có thể tìm ra chỗ này nhanh như vậy?

Mẹ kiếp, cô ấy muốn làm gì?