Chương 9: Sở ngưng tuyết

Chương 09: Sở Ngưng Tuyết

Cao đẳng Sư phạm Hàng Châu chiếm diện tích rất rộng rãi, lực lượng giảng viên ở đây tuyệt đối rất hoành tráng a~ . Một số khu vực cảnh đẹp trong khuôn viên trường còn nổi tiếng khắp trong nước.

Ngày khai giảng, vô số trời Nam biển Bắc học sinh tề tựu tới đây, không khí vô cùng nhộn nhịp, náo nhiệt.

Trong học viện hiện tại còn có vài học trưởng, học tỷ đang trợ giúp vài giảng viên hướng dẫn các thủ tục nhập học cho sinh viên năm nhất. Những học sinh mới đi tới nơi này đều mang vẻ mặt hiếu kì, vui sướиɠ, một số còn có chút ngơ ngác, khẩn trương .

Mà tôi mang vẻ mặt với biểu cảm rất lạnh lùng đứng thờ ơ một góc. Chủ yếu là do hệ dây thần kinh non nớt của tôi trong khoảng thời gian ở tại quán bar đã được tôi luyện trở nên cứng cáp và chai sần hơn. Nên đối với tôi mà nói, chút cảnh tượng náo nhiệt này không đáng kể chút nào.

Bận rộn cả buổi, tất cả các thủ tục đã được hoàn thành. Kiểm tra lại tấm chi phiếu được cất trên cơ thể, tôi càng an tâm hơn đôi chút. Học phí và vân vân các khoản trong những năm này đã không còn gì đáng ngại

Tôi mang hành lý đến tòa nhà ký túc xá, tìm hồi lâu liền thấy phòng trọ của mình: phòng 5306.

Các bạn cùng phòng trong ký túc xá chưa đến, vì vậy tôi tùy tiện chọn đại một chiếc giường, bắt đầu thu dọn chút giường chiếu.

Không lâu sau, bên ngoài liền truyền tới một hồi tiếng huyên náo ầm ĩ, tiếng huýt sáo, nói cười không ngừng vọng lại, vui đùa ầm ĩ mãi không thôi.

Tôi vừa định ra ngoài để xem chuyện gì xảy ra, ngoài cửa bỗng xuất hiện một nhân vật xinh đẹp đang đứng bên ngoài cửa ký túc xá của tôi.

Nguyên một đám sói đực trong ký túc xá vây quanh cô ta, kẻ nào hai mắt cũng sáng lên, đứng chật cả cửa phòng của tôi. Đây là một ký túc xá nam. Làm thế nào một cô gái xinh đẹp có thể đến đây, hiên ngang đứng trước cửa thế này.

” Tần Dương?”

Cô gái kia buộc tóc đuôi ngựa, trông vô cùng trẻ trung, thanh xuân dào dạt. Nhưng so ra vẫn có chút thua kém nhan sắc nữ quỷ kia. Nhưng cái khí tức thanh xuân của cô ta, cộng thêm khí chất khác người kia, thoạt nhìn cũng rất cuốn hút nha .

Cô ấy đến tìm tôi, nhưng tôi không hề biết cô ta là ai.

Tôi nhẹ nhàng gật đầu, có chút nghi hoặc hỏi: “Bạn là …”

“Học tỷ của cậu, Sở Ngưng Tuyết!” Cô ấy cười với tôi,nhẹ nhàng nói: “Thủ tục đăng ký của cậu có một chút vấn đề, giảng viên để cho tôi đến tìm cậu. Đi với tôi!”

Tôi sững người một chút, rồi nhẹ gật gật đầu , quăng hành lý xuống giường rồi theo Sở Ngưng Tuyết rời khỏi ký túc xá.

Bên ngoài ký túc xá, đám Hắc lang kia nhìn tôi bằng ánh mắt hâm mộ lẫn ghen tị . Bọn họ dường như đã hiểu lầm, đại khái nghĩ rằng Sở Ngưng Tuyết là bạn gái của tôi hay gì đó.

Lúc đi ngang qua, tôi nghe một số tên to nhỏ thì thầm rằng Sở Ngưng Tuyết được coi là một nhân vật nổi tiếng của Đại học Sư phạm Hàng Châu, là một trong số các hoa khôi của trường.

Không thể phủ nhận, , Sở Ngưng Tuyết thực sự rất động lòng người, miễn là nam nhân đều nhịn không được nhìn cô ấy thêm một vài lần, tự nhiên tôi cũng sẽ không ngoại lệ.

Tuy nhiên, tôi không dám có ý nghĩ xấu xa nào khác trong lòng, chỉ là thuần túy đánh giá cô ta đôi chút mà thôi.

Có vài chuyện trong thời gian này đã thay đổi suy nghĩ của tôi rất nhiều. Tam quan đã hung hăng bị phá vỡ, cư xử của tôi so với trước đây đã có nhiều khác biệt.

Thấp thỏm lo lắng cho an nguy của ông nội, lo lắng về nữ quỷ xinh đẹp kia không biết khi nào sẽ đến tìm tôi tính sổ ..v..v.. lúc này tôi đâu còn chút tâm tình nào mà nghĩ chuyện nam nữ tình trường chứ.

Theo Sở Ngưng Tuyết ra khỏi ký túc xá nam, tôi đi bộ lòng vòng bảy lượn tám ngoặt trong trường đại học, chẳng mấy chốc tôi liền choáng váng đầu óc.

Dù sao, đây cũng là là ngày đầu tiên nhập học. Tôi không quen thuộc với môi trường này, càng không biết đường ra lối vào trong đây, nhưng có một điều tôi hiểu rằng, đây không phải là con đường đến tòa nhà văn phòng.

Cô ấy đưa tôi đến một nơi tương đối xa kí túc xá trong trường đại học. Lúc sau liền dừng lại ở đây.

Tình huống này có hơi giống như bí mật hẹn hò.

Tôi hơi nhíu mày, nhìn cô ta, nói: “Học tỷ, chị không phải nói có vấn đề gì với thủ tục nhập học của tôi à? Đưa tôi đến đây là có ý gì?”

Sở Ngưng Tuyết nhìn tôi, chợt mỉm cười. Ánh nhìn khiến tôi cảm thấy có chút khó chịu.

“Tôi đã tìm cậu suốt một thời gian dài rồi, còn tưởng cậu sẽ không xuất hiện nữa a~!” Sở Ngưng Tuyết ý vị thâm trường nhìn tôi ni nói cười cười.

Lông mày tôi nhíu chặt, nghi ngờ nhìn cô ta. Trong lòng khẽ cảnh giác.

Tôi không biết cô ấy. Nhưng lần đầu tiên gặp mặt, cô ta tựa hồ đã biết tôi rất rõ. Điều này khiến nội tâm tôi nhịn không được có chút cảnh giác.

“Học tỷ, tôi rất bận. Nếu không có việc gì, tôi xin rời đi trước!”

Nói xong, tôi xoay người bỏ đi.

Nhưng tôi vừa bước ra được vài bước, Sở Ngưng Tuyết đã lách mình đi tới trước mặt tôi, tốc độ rất nhanh khiến tôi suýt đυ.ng vào cô ta.

“Chị đến cùng đang muốn làm gì?” Tôi không nhịn được có chút tức giận.

Người phụ nữ này rất xinh đẹp, nhưng tôi không phải là người trông thấy nữ nhân xinh đẹp liền bất động. Tôi không muốn cùng cô ta ở chỗ này dây dưa nhàm chán nữa.

“Đừng kích động, cho cậu xem cái này.” Sở Ngưng Tuyết vẫn mỉm cười.

Sau đó, cô ta lấy ra một ít hình chụp từ trong túi của mình, đưa chúng cho tôi.

Tôi nhận lấy vài tấm ảnh kia với khuôn mặt lạnh lùng. Sau khi nhìn thấy nội dung trên ảnh, khuôn mặt tôi lập tức thay đổi.

Cảnh vật trong những bức ảnh này đều là tình cảnh trong thôn trang của tôi, đổ nát, thê lương, một cảnh hỗn độn. Nó giống hệt như cái Lão tửu quỷ cho tôi xem lúc trước, thậm chí còn chi tiết hơn.

Làm thế nào cô ấy có thể có những thứ này?

“Toàn bộ thôn đều bị một hồi đại hỏa đốt hủy. Mọi người đều mất tích. Chỉ có cậu còn sống.” Sở Ngưng Tuyết nhìn tôi, khóe môi nhếch lên tạo thành nụ cười kỳ lạ, nói: “Cậu có thể giải thích điều này xảy ra như thế nào không?”

Vấn đề này như một cái gai trong lòng tôi. Bị cô ta đề cập đến như thế này, nội tâm tôi hiện tại chứa đầy đau buồn lẫn ghét bỏ.

Tôi trực tiếp ném những bức ảnh trên tay trả cho cô ta, hung hăng trừng mắt nhìn , không nói gì liền lập tức rời đi.

Không có cách nào giải thích vấn đề này. Ngay cả khi tôi nói với cô ta rằng tôi bị người ta tính kế, ép phải dây dưa cùng nữ quỷ, rồi cũng có thể nữ quỷ kia đã đứng sau tất cả mọi chuyện, âm thầm làm ra. Liệu cô ấy sẽ tin ư?

Người bình thường đoán chừng sẽ nghĩ về tôi như một tên thần kinh a~

Quan trọng nhất, tại sao tôi phải giải thích với cô ấy? Cô ấy nghĩ cô ấy là ai?

Lần này cô ấy không đuổi theo nữa, nhưng khẽ nói sau lưng tôi: “Chúng tôi đã phong tỏa ngôi làng đó, không có bất kì tin tức nào được tiết lộ. Nếu cậu dám đi, tôi dám đảm bảo rằng nhiều nhất là một giờ, cậu sẽ được cảnh sát mời tới uống trà, thuận tiện đem cậu coi là nghi phạm phóng hỏa rồi giam lại vài năm. Có tin hay không? “

Nghe những lời đó, bước chân tôi cứng đờ ra, quay đầu lại nhìn cô ta chằm chằm không nói gì.

Sở Ngưng Tuyết chớp mắt, trên mặt hiện lên chút giảo hoạt, cười nhẹ nói ra: “Chớ nghi ngờ năng lực của Học tỷ. Loại chuyện này được sắp xếp một chút, cậu liền có thể kết án trực tiếp mà không cần bất kỳ thủ tục pháp lý nào. ! “

“Chị đang đe dọa tôi à?” Tôi nghiến răng nhìn cô ta.,

Mặc dù tôi không tin cô ta có khả năng này, nhưng trực giác cho tôi biết rằng những gì cô ấy nói có khả năng là sự thật.

Sở Ngưng Tuyết lắc đầu nói : “Manh mối điều tra của chúng tôi đã bị phá vỡ, chúng tôi chỉ có thể tìm cậu để hợp tác điều tra”.

“Cô rốt cuộc là ai?” Tôi giận dữ hỏi.

“Cậu cứ coi tôi như một cảnh sát viên đặc nhiệm là được rồi.” Sở Ngưng Tuyết thuận miệng trả lời, lấy ra một vài bức ảnh từ trong túi của cô ta, đưa cho tôi, nói, “Cậu có biết bọn họ không?”

Nhìn thấy những người trong mấy tấm hình, đồng tử tôi co thắt lại.

Bà cốt, gia đình của Triệu Khang, còn có cặp vợ chồng trung niên giả làm cha mẹ của nữ thi nằm trong quan tài …

Sở Ngưng Tuyết đã điều tra quá cẩn thận. Vậy mà lại tìm thấy luôn cả bọn họ.

Có lẽ nhận ra mặt tôi đang dần biến sắc, Sở Ngưng Tuyết chỉ vào cặp vợ chồng trung niên ,nhẹ nhàng hỏi: “Hai ngày trước, chúng tôi đã tìm thấy thi thể của họ ở ngoại ô phía Đông của thành phố. Qua khám nghiệm tử thi, không có chút vết tích thương thế nào cả trong lẫn ngoài thi thể. Ngoài ra, lão bà này cũng đã mất tích, thế nhưng lại mất tích cùng một chỗ với những người trong thôn của cậu. Tra không được đi về phía … “

“Bọn hắn đâu?” Tôi chỉ vào gia đình của Triệu Khang, nghiến răng, đầy căm phẫn hỏi: “Họ hắn cũng biến mất? Hay đã chết rồi?”

Nếu không vì câu nói của Triệu Khang, tôi cũng sẽ không bị cuốn vào vòng xoáy quỷ quái này. Tôi tuyệt đối thật không ngờ hắn sẽ gạt tôi, đối với hắn hận ý vô cùng sâu đậm.

Sở Ngưng Tuyết trông có hơi kỳ lạ, lắc đầu nói ra: “Bọn hắn đang sống rất tốt. Triệu Khang này một bước lên mây, trở thành con rể một ông chủ tập đoàn lớn tại Hàng Châu khiến không ít người đều mở rộng tầm mắt. Thật không sao hiểu được một tiểu tử quê mùa ở nông thôn lại một bước vượt Long Môn, thoáng cái đã thành cực hạn phú hào tại Hàng Châu …. “

Nói xong, Sở Ngưng Tuyết liếc nhìn tôi, nghi hoặc nói ra: “Cậu có lẽ quen với anh ta sao? Đối với hắn có bao nhiêu hiểu biết?”