Chương 2: Thi ban

Chương 2: Thi ban

“AAAAAA ..v..v..” Tôi nhịn không được gào lên kinh hô, chân tay cuống cuồng bò ra khỏi cỗ quan tài, sợ hãi cực hạn.

” Lừa người … xác chết kia mới tỉnh dậy kìa. Ôi chao ~ dọa chết lão tử rồi !

Tôi mặt mũi đầy khủng hoảng, hướng ra ngoài cửa cắm đầu chạy chối chết nhưng cánh tay bỗng bị một lực đạo kìm chặt lại. Bà cốt đứng bên cạnh giơ một tay ra tóm gọn cánh tay tôi như bắt chuồn chuồn. Lão thái bà này thoạt nhìn rất già nhưng sức lực không hề nhỏ, cánh tay tôi truyền đến cảm giác đau đớn giống như bị một cái kìm sắt kẹp chặt.

” Gào cái gì ” bà cốt sắc mặt có chút khó coi nhìn tôi

“Quan tài … cô gái trong quan tài …”Chân tôi như nhũn ra, chỉ chỉ vào quan tài, lúc sau mới run run thốt ra được :” Cô ta vừa thở vào mặt tôi! “.

Nghe đến đây, bà cốt cũng sững sờ, sắc mặt càng trở nên khó coi

” Bậy bạ ! cậu bị xuân dược làm cho đầu óc mê muội rồi”

Bà cốt tức tối, trầm giọng nói :”Cậu muốn chết cũng đừng kéo theo tôi. Lý gia này có thế lực không nhỏ, nếu để họ biết được cậu hôm nay ở tại đây náo loạn, đánh cho cậu tàn phế là còn nhẹ đấy “

Nói xong, bất kể tôi giải thích như thế nào, bà ta đều không để vào tai. Bà cốt kia sắc mặt u ám liếc qua miệng quan tài, trên mặt tựa hồ cũng đã hiện lên một tia sợ hãi. Sau đó, mụ ta nhảy lên, nhảy đến bên cạnh quan tài, trong miệng liên tục lẩm bẩm nói cái gì đó không rõ

Vài phút trôi qua, bà ta cuối cùng cũng đứng yên lặng trở lại, sau đó vội vàng kéo tôi trở ra ngoài sân, gọi cặp vợ chồng trung niên và Tiểu Khang tiến đến.

” Ngày mai giữa trưa, trước khi hạ táng, hãy đem tiểu tử này cởi bỏ hết áo quần rồi đặt ở trong quan tài cùng một chỗ để an táng. Đừng để chậm trễ thời cơ” Bà cốt vội vàng lưu lại mấy câu rồi nhanh chóng rời đi.

Tôi không biết có phải là cảm giác không, tựa hồ bà ta như đang sợ hãi thứ bên trong cỗ quan tài.

Sau khi bà cốt đi rồi, cặp vợ chồng kia cũng không có giữ tôi ở lại. Sau khi để tôi cởi bỏ tấm áo liệm liềm không quan tâm đến chúng tôi nữa.

Sau khi rời khỏi biệt thự Triệu Khang trực tiếp đưa cho tôi một tấm chi phiếu. Phía trên là một dãy số khiến tôi ngay lập tức choáng váng và phấn khích. Cảm giác sợ hãi tiêu tan hơn phân nửa.

” Đấy, tôi đâu có lừa cậu. Ngày mai hãy lên thị trấn đổi lấy tiền, đủ để cậu tiêu sài nửa năm “.Triệu Khang vừa đi vừa cười nói với tôi. Tuy trong nội tâm tôi vẫn đang kích động nhưng lí trí vẫn chưa mất hết, vội vàng nói:

“Việc ngày hôm nay, cậu tuyệt đối phải giữ kín, không được nói cho ai biết. Nếu để ông nội tôi biết được chuyện này …”

“Yên tâm đi, tôi tuyệt đối thay cậu giữ bí mật “. Triệu Khang cắt ngang lời tôi, tùy ý nói.

Tôi yên tâm phần nào, sau đó nhìn về phía Triệu Khang, hỏi:” Cậu mấy năm nay ở bên ngoài đến tột cùng là làm nghề nghiệp gì, không phải là chuyên môn làm cho người ta đáp cầu dắt mối xứng minh hôn chứ?”

Triệu Khang cười hắc hắc, thuận miệng đáp lại tôi bằng vài câu chuyện phiếm, rõ ràng không muốn trả lời câu hỏi kia của tôi. Tôi cũng không muốn hỏi nhiều.

~.~.~.~.~.~.~.~.

Lúc này đã hơn chín giờ tối. Dù đang giữa đêm hè nóng nực nhưng không hiểu sao tôi lại luôn cảm giác như có gió lạnh ở sau lưng thổi vào cột sống khiến tôi bất giác sợ hãi.

Triệu Khang rõ ràng phát hiện ra sự bất thường của tôi, cười ha ha chê tôi nhát gan.

Tôi nhịn không được đem sự việc ngày hôm nay kể lại hết cho hắn.

Khi nghe tôi nói xong, nụ cười của Triệu Khang như đóng băng, nhìn chằm chằm tôi sững sờ như kiểu bị lạc.

” Cậu sờ soạng ngực của cô ta, xác định cô ấy đã thở vào mặt cậu?”

Triệu Khang ngữ khí có chút cổ quái hỏi tôi

Tôi gật đầu. Cái nhìn của cậu ta càng khiến tôi thấy khó chịu hơn.

Mãi cho khi đi đến đầu thôn, Triệu Khang nhìn tôi, muốn nói cái gì lại thôi.

“Tiểu Dương, cầm lấy tiền này, dẫn theo ông nội của cậu, lập tức rời đi trong đêm nay”.

Triệu Khang đột nhiên nói những lời này, làm tôi có chút bối rối, ngạc nhiên nhìn cậu ta trân trân

Triệu Khang than nhẹ một tiếng, vỗ vỗ vai tôi, ánh mắt có chút bất đắc dĩ, ngưng trọng nói:” Không nên trở về nữa rồi. Thực xin lỗi cậu. Về sau nếu có cơ hội, tôi sẽ giải thích với cậu sau”.

“Đây là có ý gì”. Tôi khó hiểu nhìn cậu ta, ý tứ mờ mịt.

Cậu ta lắc đầu, không nói thêm gì, để tôi tranh thủ thời gian về nhà thu dọn càng sớm càng tốt.

Sau đó Triệu Khang vội vàng rời đi, để lại tôi đứng một mình ngây như phỗng, không hiểu chuyện gì đang xảy đến.

Tên này sẽ không phải là muốn tôi chạy trốn để hắn một mình ôm lợi đi ?

Không suy nghĩ nhiều nữa, tôi rảo bước nhanh trở về nhà. Ông nội sớm đã đi ngủ, dù sao tuổi tác ông cũng đã cao, ngủ được tương đối sớm. Tôi nhẹ nhàng trở vào nhà, tắm rửa sạch sẽ, ăn chút mì gói rồi đi ngủ.

Việc kiếm ra được 100.000 nhân dân tệ khiến tôi vui mừng mãi không thôi, trong nội tâm thật kích động. Thật lâu sau mới ngủ được. Vậy mà tối hôm đó tôi lại mơ một giấc mộng kì lạ, lần nữa gặp được cô gái nằm trong quan tài sáng nay. Cô ấy vẫn đang mặc mũ phượng hà y, đôi mắt dễ thương lưu chuyển, tựa hồ lại nhẹ giọng gọi tôi. Tôi tò mò đi tới gần, vốn cô ta đang cười tươi như hoa, để lộ lúm đồng tiền khả ái, vậy mà bỗng nhiên lại đổi sang gương mặt dữ tợn, trong chốc lát liền biến thành một ma nữ đáng sợ, da xanh lè, miệng đầy những máu đang không ngừng chảy, nhảy bổ về phía tôi định cắn xé.

Tôi lập tức bừng tỉnh, trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh. Cùng lúc đó, trên mặt của tôi truyền đến một trận ngứa ngáy điên cuồng như có vô số côn trùng đang bò ngọ ngoậy trên mặt. Tôi gãi một lúc nhưng càng gãi càng ngứa, nhịn không được liền tới trước gương trong phòng xem thử.

Đưa mắt nhìn vào gương, tôi lập tức ngây ngẩn cả người. Trong gương, trên mặt của tôi nổi lên vô số những đốm xám chi chít, giống như là những vết đồi mồi của người già.

Chuyện quái gì thế này? Nội tâm tôi vô cùng hoảng hốt, vội vàng lục tìm được một tuýp thuốc mỡ trị côn trùng cắn, xoa lên khắp mặt. Vô dụng, mặt ông đây vẫn ngứa quá xá cà sa.

Trong quá trình đó, tôi không chỉ cảm thấy trên mặt cực kì ngứa mà còn cảm thấy thân thể phát lạnh, tựa như tiến vào trong kẽ nứt băng tuyết.

Lúc sau, ý thức của tôi dần rơi vào trạng thái mơ hồ, muốn ra ngoài cửa gọi ông nội nhưng trước mắt tôi bỗng dưng tối sầm, toàn thân mất đi tri giác liền ngất xỉu.

Không biết đã qua bao lâu. Khi tôi tỉnh lại đã là chiều hôm sau.

Tôi vẫn nằm chết dí trên giường, bên cạnh là ông nội đang chau mày hút thuốc bằng chiếc tẩu cũ kĩ

” Ông nội …” tôi ngồi dậy, cảm thấy trên người vẫn còn chút lạnh lẽo, toàn thân ê ẩm không còn chút khí lực nhưng trên mặt đã không còn ngứa ngáy.

Ông nội sắc mặt khó coi, nhìn tôi chằm chằm, trầm giọng nói :”Tối hôm qua đi đâu “.

Tôi sững sờ liến thoắng một hồi, không dám ăn ngay nói thật mà biên diễn toàn lời nói dối.

“BA~” Vậy mà ông nội liền tát tôi một tiếng, âm thanh thanh thúy vang lên khiến tôi vô cùng bối rối.

“Còn không nói thật?” Ông nội nổi giận đùng đùng quát hỏi tôi

” Trên người ngươi tử khí nặng như vậy, còn có thi ban, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì”.

Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng thấy qua ông nội tức giận như vậy bao giờ, liền lập tức lo sợ đem chuyện tối qua toàn bộ đều kể tuốt cho ông nghe.

“Mẹ kiếp, chuyện này mà ngươi cũng đồng ý đâm đầu vào, chỉ vì 100.000 mà cái mạng cũng không cần sao? Sợ mệnh dài quá rồi sao?” Ông nội vừa nghe xong tức quá liền muốn đánh tộ tiếp, có điều thấy tôi thân thể suy yếu liền không nỡ xuống tay. Tôi cụp mắt lo lắng, tuy không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng nhìn thái độ của gia gia liền biết đã xảy ra chuyện lớn rồi.

Ông nội mặt đen kịt, nhìn chằm chằm tôi trầm giọng nói :” Là tên tiểu tử họ Triệu kia chủ động tới tìm ngươi? Được lắm! Đi! Đi với gia một chuyến đến nhà hắn “. Sắc mặt ông càng thêm khó coi, cắn răng nói :” Dám tính toán cháu ta, thằng nhãi kia đừng mong yên ổn”.

Ông nội nổi giận đùng đùng, mà tôi, đi bên cạnh cũng không dám hé răng nửa lời, một mạch đi theo ông thẳng đến nhà Triệu Khang

#Dịch by Lê Kim Anh