Chương 2: Con Không Muốn Đi

Giáo viên toán bị tiếng pháo nối tiếp của Vu Nguyên Thanh làm cho cứng họng hồi lâu không có phản ứng, nhìn gương trong tay đặt lại vị trí bàn của Viên Nguyên Thanh tức giận rời đi : “ tiếp tục đi!”

Nam sinh bàn sau xoa lưng Viên Nguyên Thanh, giơ ngón tay cái lên, sau đó hai tay chắp lại trước ngực nắm chặt, “Đại ca, thật lợi hại! Từ nay về sau, tiểu đệ đi theo người!”

Viên Nguyên Thanh tự đắc vuốt cằm, “Chuyện nhỏ”

Những rắc rối sau lớp học cũng chẳng ảnh hưởng gì đến hai người trên bục giảng, gần như cùng nhau giải quyết xong bài tập, phấn trong tay Lục Hi và phấn của Tô Nhiễm cùng lúc để vào hộp.

Thấy cả hai đã xong, giáo viên dạy toán vội vàng đứng dậy.ông vừa mới hồi phục sau loạt tấn công vừa rồi của Viên Nguyên Thanh.

Thầy giáo hài lòng với hai đáp án của hai người “ đáp án của Tô Nhiễm và Lục Hi rất chính xác, mời các bạn chép bài vào vở “

Tô Nhiễm Nhiễm đang lau bụi phấn trên ngón tay, Vương Tử Kiều tiến đến gần cô, vẻ mặt ngưỡng mộ, “ Thầy chưa giảng quá cậu đã làm được, quá kinh ngạc!” Nói xong, cô thay đổi vẻ mặt. Nhìn Nhiễm Nhiễm như thần tượng ôm tim., “Não của 2 người hình như khác chúng tôi, tại sao tôi cũng nghe giảng mà nghe không vào vậy?”

Vương Tử Kiều kết quả cũng không tệ, nhưng cô ấy thuộc kiểu học nhồi nhét, mỗi lần đến kì thi là cô ấy lao đầu vào học như phát điên. Mọi kiến thức của cả kì được dồn vào một hai ngày ôn thi, Nhưng trí nhớ tức thì của cô ấy rất tốt nên kết quả chung trong mỗi kỳ thi đều khá ấn tượng.

Tô Nhiễm Nhiễm móc móc tay với Vương Tử Kiều mỉm cười thần bí nói: “Ăn thêm óc lợn đi , ăn cái gì bổ cái đấy .”

Vương Tử Kiều trợn to hai mắt, “Thật sao? Cậu thường xuyên ăn không?”

Tô Nhiễm Nhiễm thích thú trước biểu cảm ngạc nhiên của Tử Kiều, lúm đồng tiền lấp ló trên khuôn mặt bầu bĩnh khiến người ta mê mẩn, “giả đó, chuyện này cậu cũng tin à .”

Phía sau khoé miệng Lục Hi khẽ nhếch rồi nhanh chóng biến mất.

Vương Tử Kiều bị chọc thì nóng măt cù léc Nhiễm Nhiễm, Tô Nhiễm vội vàng cầu xin, “ Mình sai rồi, mình sai rồi, tha cho mình , thầy giáo đang tới ”

Vương Tử Kiều nghe thấy giáo viên đang tới liền nhanh chóng ngồi ngay ngắn “

Sau khi tan học, Tô Nhiễm Nhiễm xách ba lô lên và tạm biệt Vương Tử Kiều trước khi đến cửa hàng của mẹ cô.

Mẹ Nhiễm Nhiễm mở một cửa hàng hoa gần trường cũ của cô, trường cấp 3 Hoa Niên, Nhiễm Nhiễm thường đến phụ giúp sau giờ học.

Bây giờ cô đã chuyển đến Thiên Hoa, Trường mới hơi xa tiệm hoa, đi bộ đến đó mất khoảng 20 phút.

Tô Nhiễm Nhiễm dùng hai tay nắm chặt quai ba lô, bước đi nhanh chóng.

Nhớ tới hôm nay trong túi cô vẫn còn chiếc kẹo mυ"ŧ mà Tử Kiều đưa cho, Nhiễm Nhiễm lấy ra, bóc giấy gói kẹo rồi cho vào miệng.

Kẹo mυ"ŧ có vị cam, chua chua ngọt ngọt tan trong miệng, cùng gió trên đường thổi qua, tạo cho cô một cảm giác dễ chịu .

Công việc kinh doanh bán hoa gần đây của mẹ cô hơi kém .

“Mẹ.” Tô Duệ bước vào không thấy mẹ đâu nên gọi lớn.



Mẹ Tô nghe thấy tiếng bước vào vội từ sau nhà chạy vào, giọng nói có chút trách móc nhưng lại thêm sự quan tâm, “Không phải cấm con tới sao, sao con chạy tới đây, xa như vậy?”

Tô Nhiễm lè lưỡi, “Cũng không xa, Con không muốn ở nhà một mình, và con cũng muốn ở bên mẹ mà “

Chỉ có khi ở bên cạnh mẹ, mới có thể hành động như một đứa trẻ, làm nũng, muốn được nuông chiều.

Mẹ Tô rất thích hoa, đặc biệt là hoa hồng, cửa hàng hoa này là khi mẹ và cha của Tô Nhiễm yêu nhau, hai người thương lượng để mở một cửa hàng hoa.

Khi cha của Tô Nhiễm Nhiễm mất, Nhiễm Nhiễm mới hai tuổi, mẹ cô đã cắn răng chịu khổ, một mình mở cửa hàng hoa, nuôi lớn con gái.

May mắn là Tô Nhiễm rất hiểu chuyện, nhiều năm như vậy cô chưa bao giờ để mẹ cô phải lo lắng .

Tô Nhiễm Nhiễm trưởng thành hơn các bạn, từ nhỏ đã biết mình khác với những người khác, ghen tị với những người có bố, lúc đầu sẽ hỏi mẹ tại sao mình không có bố. Sau này lớn lên, mới phát hiện khuôn mặt mẹ cô biến sắc ngay lập tức mỗi khi cô hỏi , cô biết câu hỏi này sẽ khiến mẹ cô buồn , vì vậy không bao giờ được nhắc đến nó nữa.

Nhiễm Nhiễm vươn tay gạt những giọt nước đọng trên cánh hoa bên cạnh.

Một người đàn ông đi vào cửa, mặc bộ quần áo lao động, vỗ vỗ quần áo ở cửa, chần chừ bước vào có chút xấu hổ.

Tô Nhiễm cười với người đàn ông đó , “Xin chào, chú muốn mua hoa gì ạ ?”

Người đàn ông gật đầu và cười buồn, “Vợ tôi hôm nay sinh nhật muốn mua một bó hoa để làm cô ấy vui vẻ, kết hôn lâu như vậy rồi, nhưng vẫn chưa mua cho cô ấy được cái gì cả .”

Tô Nhiễm nhìn người đàn ông trước mặt, nói chuyện không ngừng liếʍ môi nhất định rất khát rồi, đi tới bên cạnh lấy ra một chiếc cốc dùng một lần, rót lấy một cốc nước đưa cho anh, Tô Nhiễm nhẹ giọng, có chút ngọt ngào “ Vợ chú thích loại hoa gì ạ ?”

Người đàn ông vội vàng cầm lấy nước từ tay Tô Nhiễm cảm ơn rối rít: “Cảm ơn, cảm ơn.” Một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt ngăm đen, “Cô ấy thích hoa loa kèn.” Lúc kết hôn chúng tôi đã từng cầm hoa loa kèn . Cô ấy nói . “ Nó mang ý nghĩa tốt đẹp, trăm năm hòa hợp.”

Mẹ Tô từ bên trong đi ra, vừa lúc nghe được lời nói vừa rồi của người đàn ông, trong mắt chợt lóe lên một tia nhớ nhung.

Mẹ Tô giúp người đàn ông chọn hoa loa kèn, sau đó gói lại và giao cho người đàn ông, “Mong hai người có thể trăm năm hòa hợp , cùng nhau già đi.”

Người đàn ông cũng đáp lại: “ Cô cũng vậy nhé, trăm năm hoà hợp, cùng nhau già đi.”

Mẹ Tô mím môi cười chua xót: “Cám ơn.”

Người mà cùng cô già đi , rất lâu về trước đã rời xa cô rồi.

Người đàn ông ra về với bó hoa trên tay, và người vợ nhận được bông hoa nhất định phải rất hạnh phúc.

Tô Nhiễm Nhiễm nhìn mẹ ,mẹ cô nhìn ra cửa nhìn xa xăm , cô cũng không làm phiền, chỉ ngồi vào cái bàn nhỏ trong góc cửa hàng, lấy điện thoại di động ra, đeo tai nghe, bật nhạc, sau đó lấy ra một cuốn sách ôn luyện các đề thi tập trung làm đề.

Cửa hàng hoa của họ thường đóng cửa lúc tám giờ, khi Tô Thụy giải xong đề ngẩng đầu lên , mẹ Tô đã chuẩn bị đóng cửa.



Cô bỏ sách vào cặp , lấy tai nghe bỏ vào túi, ra cửa giúp mẹ Tô đóng cửa lại, hai người sánh bước bên nhau đi về phía trước.

Cả hai còn chưa ăn tối nên về đến nhà, Tô Nhiễm liền cất cặp sách vào phòng ngủ, che che chiếc bụng đói rồi bước ra xem mẹ đang làm gì.

Bữa tối của Tô Nhiễm hầu như đều ăn vào lúc chín hoặc mười giờ tối, người ta nói ăn khuya đều dễ béo kỳ lạ là cô vẫn gầy như vậy, trọng lượng không thể tăng lên.

Buổi trưa còn một ít cơm, mẹ Tô làm cơm rang với trứng và rau xào, Nhiễm Nhiễm lấy trong tủ lạnh ra hai cốc nước cam.

Cô nhấp trước một ngụm trong cốc, hơi lạnh, cô lè lưỡi.

Trong bữa tối, mẹ Tô đặt đũa xuống và hỏi Tô Nhiễm, “ Cậu của con gần đây đã tham gia một cuộc thi ở hội trường và muốn con tham gia. Con có muốn đi không?”

Tô Nhiễm ánh mắt lóe lên, lắc đầu, “Con không muốn đi.”

Mẹ Tô ậm ừ: “Mai mẹ sẽ giúp con từ chối cậu ”.

Mẹ Tô coi cô là tất cả của bà, và luôn tôn trọng ý kiến của con gái, mẹ Tô sẽ không bao giờ can thiệp vào bất cứ điều gì Tô Nhiễm không muốn làm.

Về cơ bản, mọi thứ về Tô Nhiễm đều do cô tự mình quyết định.

Cậu của Tô Nhiễm đã mở một phòng tập taekwondo, cũng là nơi Tô Nhiễm đã học taekwondo từ khi còn nhỏ, và hiện cô đã lên đai đen. Mẹ cô cho rằng con gái học một số môn võ thuật cũng tốt và có thể tự bảo vệ bản thân.

Trong giờ giải lao, Lí Hiên , thành viên ban nghiên cứu trong lớp, đã lấy sách câu hỏi tìm Nhiễm Nhiễm để thảo luận.

Một cậu nam sinh “ trắng sạch” , trông yếu ớt , Nhiễm Nhiễm di chuyển cuốn sách của mình sang một bên để cậu có thể đặt sách bài tập xuống.

Lí Hiên chăm chú nhìn Tô Nhiễm tập trung giải thích vấn đề cho mình, có chút mất tập trung, nhưng bị tiếng ho nhẹ của Tô Nhiễm làm bừng tỉnh.

Tô Nhiễm hơi nhướn mày lên, “ Cậu hiểu chưa ?”

Kỳ thực Lí Hiên nghe không rõ lắm, tâm tư đều bị giọng nói của cô lấy đi, nhưng nói ra sẽ rất mất mặt có chút ngượng ngùng cười cười, “ Cũng tàm tạm rồi.”

Chuông vào học vang lên, Lí Hiên vội vàng trở về chỗ ngồi, cùng lúc đó một nữ sinh mặc váy ngắn đi ngang qua chỗ ngồi của Tô Nhiễm, không biết là vô tình hay cố ý, đưa tay quệt qua hộp bút của Nhiễm Nhiễm, toàn bộ bút trong hộp rơi ra, rơi xuống mặt đất.

Tô Nhiễm giật mình ngẩng đầu nhìn , cô gái khoanh tay nửa miệng cười, “Ôi, mình không cố ý, giáo viên sắp vào lớp rồi, mình phải nhanh chóng trở về chỗ ngồi, cậu tự mình nhặt đi nhé “

Tô Nhiễm còn chưa kịp nói gì, Vương Tử Kiều bên cạnh đã không nhịn được, “Đường Vạn Liễu, cậu thật không biết xấu hổ, làm rơi đồ của người khác không biết nói lời xin lỗi, còn để người khác tự mình nhặt lên, bố mẹ cho cậu đến lớp để được giáo dục, giáo dục là một chuyện tốt .” ”Vương Tủ Kiều trợn tròn mắt,“ Thật đáng tiếc cậu không có. ”

Đường Vạn Liễu sắp nổi trận lôi đình, cùng lúc đó Lục Hi cùng Viên Nguyên Thanh đi vào.

Viên Nguyên Thanh đang cầm một quả bóng rổ trên tay, quần áo gần như ướt đẫm mồ hôi.

Lục Hi cách hắn hẳn một thước, tựa như sợ mồ hôi trên người Viên Nguyên Thanh sẽ bắn sang mình.