Chương 3: Tiếng Mèo Kêu Yếu Ớt

Nhìn thấy Vương Tử Kiều và Đường Vạn Liễu ở bên cạnh chỗ ngồi của mình đấu khẩu, Viên Nguyên Thanh đặt quả bóng rổ lên bàn, dùng tay phải giữ bóng, cảm thấy có chút kỳ quái, “ Hai người làm gì ở đây vậy? Lão Hứa ở phía sau sẽ vào ngay đấy”

Quả nhiên, ngay sau khi cậu ta nói xong, Lão Hứa từ phía sau đã bước vào.

Lục Hi vượt qua Viên Nguyên Thanh ngồi vào chỗ ngồi, Đường Vạn Liễu trừng mắt nhìn Vương Tử Kiều rồi cũng đi trở lại chỗ ngồi.

Tô Nhiễm Nhiễm vừa thu dọn đồ xong. Vương Tử Kiều có chút buồn bực nói nhỏ với Tô Nhiễm:”Hai ngày trước tôi có nói qua với cậu về Đường Vạn Liễu không?”

Tô Nhiễm Nhiễm khẽ gật đầu, lo lắng bị giáo viên nhìn thấy , “ nói qua rồi.”

Vương Tử Kiều nghiến răng, tức giận, “ mình cùng cậu nói chưa hết, hai ngày nay mới nghe nói qua.” Tử Kiều thần bí, “ Cậu có cảm thấy cậu ta cố ý nhằm vào cậu không ?”.

Nhiễm Nhiễm lại gật đầu, “ Mình cũng cảm thấy , nhưng là mình đã làm gì ảnh hưởng đến cô ấy à ?”

Vương Tử Kiều thô bạo vỗ đùi, không chỉ Viên Nguyên Thanh ở phía sau bị giật mình mà hầu như tất cả học sinh trong lớp và lão Hứa đang tập trung giảng bài đều nhìn về phía hai người họ.

Tô Nhiễm có chút ngại ngùng, mặt trong nháy mắt đỏ lên, Vương Tử Kiều cười trừ, “Thực xin lỗi thầy, em đánh muỗi, đánh muỗi thôi”

Lão Hứa liếc nhìn cô một cách sắc bén, rồi tiếp tục giảng bài.

Nhưng Tử Kiều có thể thấy rõ ý nghĩa trong mắt ông ấy: Hãy coi chừng tôi ”

Tử Kiêù bĩu môi với lão Hứa và tiếp tục thì thầm với Tô Nhiễm.

Tô Nhiễm Nhiễm cảm thấy có chút áy náy, ôm đầu không ngừng từ chối , giọng nói có chút ủy khuất, “Sau giờ học chúng ta sẽ tiếp tục nói về chuyện đó, được không?”

Vương Tử Kiều vốn không muốn quấy Nhiễm Nhiễm, nhưng lời nói đó đã để trong lòng, cô không nói ra cũng cảm thấy khó chịu.

Tô Nhiễm Nhiễm bất lực thở dài, chuẩn bị tiếp tục tiếp nhận cực hình , Lục Hi ở phía sau dùng bút gõ gõ lên mặt bàn, giọng nói có chút lạnh lùng, “Im lặng!”

Không khí đông cứng lại một hồi, Vương Tử Kiều lập tức làm động tác kéo khóa miệng, nằm vật trên bàn bất động giả chết.

Tô Nhiễm Nhiễm khẽ liếc nhìn lại, bắt gặp tầm mắt của anh, lông mày hơi nhăn lại, đôi mắt dưới gọng kính sâu thẳm, cô sợ khi nhìn kỹ sẽ bị chìm vào trong.

Nhiễm Nhiễm hoảng sợ và nhanh chóng thu lại ánh mắt , tập trung nghe giảng

Sau khi tan học, Lục Hi vẫn ngồi ở chỗ của mình, Vương Tử Kiều rất lâu đều không dám lớn tiếng, kéo Tô Thiển đi ra ngoài hành lang.

Sau khi ra khỏi phòng học, Vương Tử Kiều dựa vào lan can, vỗ ngực thở hổn hển nói: “Mẹ ơi, làm tiểu bảo bối này sợ chết khϊếp rồi”

Tô Nhiễm bật cười, “Đáng sợ như vậy à?”

Tử Kiều trừng lớn mắt, “ Cậu không nghĩ Lục Hi đáng sợ sao? Nhìn ánh mắt của cậu ta, nhìn mọi người cùng một nhiệt độ, lạnh hết sống lưng , mình nghe nói ngay cả Lão Hứa cũng có chút sợ hắn.”

Tô Nhiễm nghĩ đến đôi mắt không có nhiệt độ khi cô quay lại nhìn quả thực có chút lạnh lẽo, nhưng cô cũng không cảm thấy quá đáng sợ.



Thay vào đó, Tô Nhiễm cảm thấy, đôi mắt đó rất đẹp, vào lúc đó, cô gần như bị ánh mắt của Lục Hi thu hút.

Chợt nghĩ đến chuyện đang xảy ra, Vương Tử Kiều vỗ vỗ Tô Nhiễm, “Đường Vạn Liễu thì sao, tại sao chúng ta lại nhắc tới Lục Hi vậy ?”

Nhiễm Nhiễm một bên nhìn các học sinh đang đi về dưới lầu, một bên lắng nghe giọng nói của Tử Kiều

“Trước đây mình đã nói với cậu rằng Đường Vạn Liễu không phải người tốt, cậu còn nhớ không?”

Tô Nhiễm gật đầu, “Nhớ rồi.”

“ Đường Vạn Liễu có định kiến với cậu. Hôm qua mình đi ngang qua cô ấy và nghe cô ấy và những đứa lớp khác nói rằng cậu là người làm màu giả ngây thơ .”

Tô Nhiễm Nhiễm không quan tâm lắm, cười cười, “ mình với cô ấy không quen, tùy cô ấy đi.”

Chẳng trách người khác không thuận mắt với Tô Nhiễm, từ nhỏ Nhiễm Nhiễm ở nhà bà ngoại, nhà bà ngoại là người Giang Nam, ăn nói nhỏ nhẹ nhẹ nhàng.

Vì thế giọng nói của Tô Thụy rất ngọt ngào, cùng với sự mềm mại của người Giang Nam, nghe có vẻ như cô ấy cố ý làm vậy.

Thấy Tô Nhiễm không quan tâm chút nào, Vương Tử Kiều cảm thấy thương cho cô.

Con gái ở độ tuổi này thích một người và ghét một người mà không cần lý do.

Tô Nhiễm cũng không thể làm cho tất cả mọi người đều thích cô, cô cũng không phải là nhân dân tệ, cho dù là nhân dân tệ thì vẫn có một loại người coi tiền như phân

Tử Kiều phẫn hận nhìn Nhiễm Nhiễm, nhéo nhéo khuôn mặt trẻ con mập mạp của cô, “Khuôn mặt của cậu khiến nhiều nữ sinh trong lớp thầm ghen tị, nhất là vẻ mặt ngây thơ của cậu, tôi nhìn thấy cũng không chịu được.”

Nhiễm Nhiễm đỏ mặt, bị Tử Kiều véo má, miệng cũng vì thế hơi bĩu ra, Viên Nguyên Thanh cầm cốc nước trong lớp định lấy nước, khi nhìn thấy biểu hiện này của Nhiễm Nhiễm, hắn hít hít một hơi bộ dạng vừa rồi của Nhiễm Nhiễm làm tan chảy trái tim thiếu niên của hắn.

Trước khi Vương Tử Kiều buông tay, hắn nhanh chóng lấy điện thoại di động ra và chụp lén bức ảnh khuôn mặt bị véo đến biến dạng của Nhiễm Nhiễm mà hắn cảm thấy đáng yêu

Trong giờ học, Viên Nguyên Thanh lấy điện thoại di động ra, khẽ ấn vào vai Lục Hi khiến Lục Hi cúi đầu, trên màn hình điện thoại di động là bức ảnh của Nhiễm Nhiễm

Viên Nguyên Thanh trực tiếp đặt bức ảnh làm hình nền điện thoại di động, nở nụ cười ngọt ngào, “Dễ thương quá! Trời ơi, nó đã khuấy động trái tim chai sạn của ông già này rồi.”

Lục Hi liếc nhìn nó hai lần rồi quay đi, nhưng đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên vài lần lại biến mất, dường như cậu đang nghĩ gì đó.

Sau khi tan học, Tô Nhiễm sắp xếp sách vở chuẩn bị đến cửa hàng hoa của mẹ cô, Lí Hiên vội vã xuống chỗ ngồi của Nhiễm Nhiễm ngại ngùng “Nhà của cậu ở đâu? Có lẽ chúng ta có thể cùng đường.”

Tô Nhiễm ngẩng đầu, Lí Hiên gãi gãi đầu, Lục Hi ở phía sau thu dọn ba lô xong, đứng ở phía sau, Lục Hi giọng điệu lạnh nhạt, “Tránh ra.”

Lí Hiên nhanh chóng lùi ra 2 bước , Lục Hi sải bước to đi xuyên qua chỗ 2 người

Tô Nhiễm nhìn chằm chằm bóng lưng Lục Hi, sau đó lễ phép cười với Lí Hiên, “Không thuận đường đâu, mình phải đi đến gần trường Cấp 3 Hoa Niên .”



Lí Hiên có chút thất vọng, không những không thuận đường mà còn hoàn toàn ngược đường.

Tô Nhiễm nhìn vẻ mặt của Lí Hiên thì biết , mỉm cười chào tạm biệt Lí Hiên, sau đó xách cặp đi ra ngoài.

Đi bộ đến nơi cách tiệm hoa hơn 100m, Tô Nhiễm dừng lại, Vểnh tai lên, tiếng mèo kêu rất yếu ớt, không nghe kỹ sẽ không thể nghe rõ.

Tô Nhiễm đi về phía phát ra tiếng kêu, trong bụi cỏ cạnh bồn hoa lúc này có một con mèo con to bằng lòng bàn tay đang cuộn mình trên cỏ.

Nó thở phì phò, mắt mở trừng trừng, kêu một tiếng mèo kêu vô cùng yếu ớt, bụng hóp lại, trông có vẻ như đã bị đói từ lâu.

Nhìn thấy Nhiễm Nhiễm, một tia hoảng sợ trong mắt con mèo nhỏ hiện lên, có lẽ nó đã bị đánh, trên chân sau còn có một vết thương.

Tô Nhiễm định thần lại, chạy tới cửa hàng nhỏ đối diện mua một bình sữa và một phần bánh mì.

Khi quay lại, trên trán cô lấm tấm mồ hôi vì chạy nhanh.

Đưa mèo con ra ngoài, Nhiễm Nhiễm đổ sữa trên nắp chai và đặt gần miệng mèo con, mèo con nhúc nhích mũi, ngửi thấy mùi sữa và cố gắng đứng dậy.

Một đôi mắt mèo nhìn Tô Nhiễm chăm chú, nó không dám ăn.

Biết mèo con sợ hãi, Tô Nhiễm nhẹ nhàng sờ sờ đầu của nó vuốt ve, “Ăn đi.”

Có lẽ đã nhận thấy được sự an toàn

Tô Nhiễm bóp vụn bánh mì trong lòng bàn tay và đưa đến gần miệng chú mèo con.

Lòng bàn ấm áp, mèo con cứ nhìn chằm chằm Tô Nhiễm vừa ăn vụn bánh, vừa từ từ cởi bỏ lớp đề phòng với cô

Nhìn mèo con ăn ngon lành bụng phình to, Tô Nhiễm đặt bánh mì vào bãi cỏ nơi con mèo con đang ở, đổ một ít sữa cho nó rồi cất đi, đứng dậy và chuẩn bị rời đi.

Nhưng không ngờ khi cô cất bước thì con mèo con cũng theo đó mà đi, vết sẹo ở chân sau khiến con mèo con bước đi khập khiễng, Tô Nhiễm dừng lại nhìn , nó cũng dừng lại ngay lập tức dùng ánh mắt ngây ngô nhìn Tô Nhiễm

Nhìn bàn chân bị thương của mèo con, Nhiễm Nhiễm cảm thấy bất lực và cúi xuống bế mèo con lên.

Mẹ Tô bị dị ứng với lông động vật, Tô Nhiễm nhìn mèo con tội nghiệp trong tay.Cô không thể mang nó về nhà .

Bên kia đường là bệnh viện thú cưng, Nhiễm Nhiễm sờ vào túi tiền tiết kiệm trong cặp sách của mình, chắc là đủ rồi.

Khi con mèo con đang xử lý vết thương, Tô Nhiễm lấy điện thoại di động ra và gọi cho mẹ , nói rằng cô đã trực tiếp về nhà rồi.

Sau khi cúp điện thoại, Tô Nhiễm phát hiện ngay cả khi đang xử lý vết thương, đôi mắt mèo con vẫn nhìn chằm chằm vào cô.

Tô Thấm cảm động sờ sờ đầu của nó, cười nói: “Đừng lo lắng, ta sẽ không bỏ em đâu.”

Có lẽ vì hiểu những gì cô nói, mèo con dụi đầu vào lòng bàn tay , yên tâm chớp chớp mắt..