Chương 1: Học Sinh Chuyển Trường

Sau khi ăn sáng, Tô Nhiễm Nhiễm mặc bộ đồng phục học sinh mới nhận được và chuẩn bị đến Thiên Hoa để nhận lớp.

Tô Nhiễm đối với Thiên Hoa cũng có một chút hiểu biết, hầu hết học sinh đều là con nhà giàu, tất nhiên cũng có một số học sinh có thành tích xuất sắc được tuyển thẳng vào trường. Và cô chính là kiểu học sinh thứ hai.

Vào Thiên Hoa không chỉ vì môi trường và chất lượng giáo dục tốt , mà còn vì học bổng của Thiên Hoa rất cao, nhà trường đã cam kết miễn phí toàn bộ tiền học phí cho cô. Tìm học sinh giỏi luôn là quy luật bất thành văn của các trường này, xét cho cùng, khi trường có quán quân cấp tỉnh, thành phố thì việc tuyển sinh cũng sẽ dễ dàng hơn.

Tô Nhiễm Nhiễm đi men theo con đường trong trí nhớ của mình để tìm đến văn phòng giáo viên, bên trong thầy Hứa đang đập bàn dạy dỗ một cậu nam sinh.

Tô Nhiễm Nhiễm gõ cửa đi vào, thầy Hứa nhìn thấy cô thì thay đổi nét mặt, híp mắt nở nụ cười, “Học sinh Tô đến rồi, đợi một lát nữa thầy đưa em vào lớp.”

Bên này, cậu nam sinh vừa bị thầy giáo giáo huấn khẽ khịt mũi một tiếng, đảo mắt trộm nhìn.

Thầy giáo Hứa liếc nhìn nam sinh,

Cậu thu vội vẻ mặt , trở nên nghiêm túc :“ Em có cần ra ngoài trước không?”

Thầy Hứa bất lực, xua xua tay , “Đi đi!”

Cậu học sinh liếc nhìn Tô Nhiễm Nhiễm thêm một lần , hai tay đút túi bước từng sải bước to ra khỏi phòng.

Sợ ảnh hưởng đến ấn tượng đầu tiên của mình đối với các bạn học sinh mới, thầy Hứa cười hiền, “Vừa rồi là cháu trai của tôi. Nó không nghe lời tôi, tôi chỉ dạy cho nó một bài học. Thâỳ thường đối xử rất nhẹ nhàng với các bạn trong lớp.”

Lông mày của Tô Nhiễm cong lên, biểu hiện ý cười ngoan ngoãn .

Đối với những học sinh như Nhiễm Nhiễm, về cơ bản các giáo viên đều thích họ, họ có thành tích tốt, lại rất nghe lời, điều này khiến cho giáo viên có cảm tình.

Nhận sách xong, Nhiễm Nhiễm đi theo thầy Hứa vào lớp, trong lòng có chút mong đợi vào các bạn học mới.

“Chết tiệt, Giang Bân Thành, thật quá đáng. Nói từ đầu cậu chơi xong đến tôi chơi, nhanh lên đưa nó cho tôi !”

“ bài tập cho tôi chép với. Tối qua xem đá bóng quên làm rồi !”

Trong lớp nháo nhào như một cái chợ.

Thầy Hứa đẩy cửa đi vào, tiếng ồn ào trong lớp học lập tức yên lặng.

Tô Nhiễm Nhiễm đeo cặp sách và trên tay ôm một tập sách, vẻ ngoài ngoan ngoãn của cô đã khiến đám con trai phía sau phải xuýt xoa.

Thầy Hứa vỗ mạnh hai tay vào nhau, ra hiệu cho Nhiễm Nhiễm đứng ở giữa bục giảng: “Mọi người im lặng, đây là bạn học mới của chúng ta, mọi người hãy chăm sóc cho bạn ấy trong tương lai, thành tích của bạn ấy cũng rất tốt. Nếu có gì không hiểu có thể nhờ bạn ấy giúp đỡ. “

Nói xong, thâỳ giáo Hứa nhìn Tô Nhiễm cười hiền từ, “sau đây để bạn học mới tự giới thiệu về bản thân một chút nhé”

Nhiễm Nhiễm đứng trên bục giảng, hai gò má của cô ấy ửng hồng vì ngại ngùng, đầu ngón tay cô ấy bíu chặt cuốn sách . “Xin chào tất cả mọi người, tôi tên là Tô Nhiễm Nhiễm, và tôi đến từ trường trung học Hoa Niên”

Viên Nguyên Thanh bên dưới huých huých nhẹ bạn cùng bàn bên cạnh không nhìn lên, “Này, Lục Hi, nhìn học sinh mới chuyển đến này trông nhỏ quá , mười lăm tuổi à ?”



Lục Hi đẩy đẩy cặp kính trên sống mũi , thản nhiên nhìn lên.

Quả thực rất nhỏ, trước và sau khi đứng trên bục giảng chỉ cao hơn một chút, Lục Hi liếc mắt, cúi đầu tiếp tục câu hỏi còn chưa giải được.

Nhiễm Nhiễm bước xuống bục giảng, trước mặt Lục Hi có một nữ sinh ngồi một mình, thâỳ Hứa sắp xếp cho Nhiễm Nhiễm ngồi trước vào vị trí trống, đợi qua kì thi tháng sẽ cân nhắc xếp lại chỗ.

Nhiễm Nhiễm đặt cặp sách xuống chỗ ngồi, bạn cùng bàn vui vẻ chào cô , “Xin chào, tôi tên là Vương Tử Kiều .”

Cô ấy giành lấy những cuốn sách trên tay của Nhiễm Nhiễm để vào ngăn bàn, “Tôi tưởng ,tôi sẽ phải ngồi một mình trong học kỳ này, cảm ơn cậu đã đến.”

Nhiễm Nhiễm mỉm cười, một má lúm đồng tiền ở bên trái hiện lên .

Viên Nguyên Thanh rướn người lên vỗ vai Tô Nhiễm, “Hei, bạn học mới, làm quen nhé, tôi tên là Viên Nguyên Thanh, tôi là thành viên của ban thể thao lớp chúng ta.” Nói xong, anh ta chỉ vào Lục Hi bên cạnh, “Cậu ấy là Lục Hi, tiểu bảo bối trong lòng của lão Hứa đó”

Tô Nhiễm Nhiễm ánh mắt có chút nghi hoặc “Lão Hứa ? Chủ nhiệm của lớp ta?”

, nụ cười của Viên Nguyên Thanh rực rỡ, có lẽ vì cậu ấy thích thể thao nên làn da của cậu ấy hơi ngăm đen, hoàn toàn trái ngược với Lục Hi, người ngồi cùng bàn mà cậu ấy giới thiệu.

Lục Hi làn da trắng , Nhiễm Nhiễm nhìn bàn tay đang cầm bút của cậu ấy, mơ hồ có thể nhìn thấy mạch máu bên trong.

Cảm nhận được ánh mắt của cô, Lục Hi ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp cô khẽ mím môi để lộ má lúm đồng tiền nhỏ.

“Không phải họ của giáo viên lớp chúng ta là Hứa à ? Vì vậy nên các bạn cùng lớp đều gọi thầy ấy là lão Hứa”

Nhiễm Nhiễm quay lại , chăm chú nhìn Viên Nguyên Thanh.

Đây là thói quen của cô ấy, khi người khác nói chuyện, cô ấy sẽ chăm chú nhìn.

Viên Nguyên Thanh bị nàng làm cho có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu, “ cậu năm nay bao nhiêu tuổi?”

Tô Nhiễm Nhiễm giọng nói rất nhẹ nhàng, “Mười tám.”

Khi tiếng chuông vào lớp vang lên, Tô Nhiễm quay đầu ngồi thẳng dậy chờ vào lớp.

Viên Nguyên Thanh cao hứng nằm ở trên bàn, thấp giọng nói nhỏ vào tai Lục Hi, “ Tôi nghĩ bạn học mới này có tình cảm với tôi, Lục Hi, cậu có cảm thấy bạn học mới này với tôi rất xứng đôi ?”

Lục Hi khóe mắt liếc anh một cái, lãnh đạm nói: “Đen trắng có hợp nhau không?”

Viên Nguyên Thanh:”......”

Nghiến răng nghiến lợi, tại sao miệng của Lục Hi này càng ngày càng độc.

Cúi đầu nhìn xuống làn da rám nắng trên cánh tay, có vẻ như sau này nhất định phải chú ý đến việc chăm sóc da .

Tô Nhiễm Nhiễm rất nghiêm túc khi nghe giảng, khi ghi bài, lông mi của cô ấy đung đưa như chiếc quạt nhỏ dưới mí mắt,, thỉnh thoảng chớp chớp, Mái tóc dài đến xương quai xanh của cô ấy được buộc thành đuôi ngưạ trên đỉnh đầu,sau tai dùng một chiếc kẹp tóc nhỏ hình quả dưa hấu .



Lục Hi ánh mắt dừng ở bên tai bên cạnh cái kẹp tóc dưa hấu nhỏ, giống như bạch ngọc, ánh lên một chút màu hồng, trên cổ trắng nõn chảy ra một ít mồ hôi

Quay lại hiện tại, những gì giáo viên nói nội dung vô cùng nhàm chán, Lục Hi nằm trên bàn nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nhiễm Nhiễm là một người trầm tính, sau một tuần chuyển trường, cô ấy chỉ làm quen được với một vài bạn ngồi xung quanh mình.

Nhưng vẫn May mắn , Vương Tử Kiều, người cùng bàn của cô là một cô gái rất nhiệt tình, và cô ấy luôn sẵn sàng kéo theo Nhiễm Nhiễm làm bất cứ điều gì.

Tô Nhiễm Nhiễm cũng biết nguyên nhân vì sao cô chỉ có thể ngồi một mình một bạn.

Vương Tử Kiều là một người hay nói chuyện , cô ấy không thể không trò chuyện với những người bên cạnh mình trong giờ học.

Hầu như học kỳ nào, cô cũng phải đổi chỗ.

Còn Tô Nhiễm Nhiễm thì không thích nói nhiều, cậu bạn cùng bàn ở trường cấp 3 Hoa Niên cũng không thích nói nhiều, cứ mải mê học, hai người trong một ngày hầu như không nói quá năm câu.

Bây giờ ngồi với Vương Tử Kiều, cô ấy thì thầm vào tai Nhiễm Nhiễm về những câu chuyện phiếm trong lớp, ai có mối quan hệ không rõ ràng với ai, ai có mâu thuẫn với ai và ai là người không dễ nói chuyện.

Nhiễm Nhiễm đã biết về toàn bộ lớp học từ miệng của cô ấy.

Chuông vào lớp vang lên, tiếng ồn ào trong lớp cũng dần dần lắng xuống.

Lên lớp được nửa buổi, giáo viên viết lên bảng đen hai câu hỏi, Viên Nguyên Thanh cúi đầu, chắp tay vào trong ngăn bàn “Đừng gọi lão tử, lão tử không biết, đừng tìm lão tử, lão tử thật sự không biết ... “

“Tô Nhiễm, mời em.” Thầy giáo đứng trên bục cười ngọt.

Đối với học sinh mới chuyển đến này, bất cứ lúc nào cũng giống như một bông hoa luôn luôn nổi bật nhất, nghe nói rằng ở trường trung học cũ dù là kì thi nhỏ hay là kì thi lớn cô ấy luôn luôn dẫn đầu.

Tô Nhiễm Nhiễm đứng dậy và bước lên bục.

Giáo viên dạy toán gật đầu, “Còn một câu hỏi nữa nữa, Lục Hi, em nhé.”

Tô Nhiễm nhỏ nhắn, đề bài viết hơi cao, cô phải kiễng chân mới có thể nhìn thấy đề . Lục Hi đứng bên cạnh cô, cô đứng chưa đến vai anh. Trông càng nhỏ bé biết bao.

Viên Nguyên Thanh bị thu hút bởi dáng hình nhỏ bé của cô ấy,

Với dáng người nhỏ nhắn này, với anh ấy chẳng phải là chênh lệch chiều cao đáng yêu nhất sao!

Nghĩ đến “trắng đen phù hợp” mà Lục Hi nói, Viên Nguyên Thanh lấy chiếc gương nhỏ mang theo bên người ra, nhìn đi nhìn lại, gần đây anh đã giảm tần suất ra ngoài chơi, hình như đã trắng hơn một chút. .

Trong gương xuất hiện một bóng người, bạn học phía sau đá vào chân ghế, Viên Nguyên Thanh vội vàng muốn cất gương đi, nhưng chưa kịp cất đi thì chiếc gương đã bị giáo viên toán đứng phía sau giật mất. .

“ Đường đường là một thanh niên còn soi gương, giống như đám con gái vậy, thật không biết xấu hổ!” Ông thầy dạy toán hận không thể bóp nát chiếc gương nhỏ

Ngồi thẳng dậy, Viên Nguyên Thanh nở nụ cười tám răng tiêu chuẩn, hít một hơi thật sâu nói: “ Thưa thầy, em soi gương là không đúng, thầy có thể tịch thu, nhưng không thể nói nam nhân không được soi gương , lẽ nào thâỳ ở nhà cũng không soi gương sao? Thầy không chỉnh trang ngoại hình của mình trước khi ra ngoài à? Nếu thầy nói rằng soi gương thì không phải đàn ông thì thực sự không được thuyết phục, và những gì thầy nói là cực kỳ khó nghe, thầy cũng nên tôn trọng phái nữ .. “ Viên Nguyên Thanh nói một tràng hít một hơi thật sâu và hỏi giáo viên đang đứng bên cạnh , “ Thưa thầy, thầy nghĩ xem em nói đúng không?”