Chương 3

Dịch: Anh Nguyễn

Minh Túc Chu đã leo lêи đỉиɦ cao chỉ trong một bước. Tất nhiên, trong làng giải trí có rất ít diễn viên có thể đạt tới đỉnh cao.

Chuyện gì đã xảy ra với gia đình Minh Túc Chu? Vinh Việt cũng đã điều tra kỹ. Cậu không có cha từ khi còn nhỏ. Mẹ Omega đưa cậu tái hôn vào một gia đình giàu có ở Tuyên Thành. Thật trùng hợp, Vinh Việt quen với gia đình Cận Dĩ Lương.

Cận Dĩ Lương sinh ra cũng mắc bệnh giống Minh Túc Chu, mẹ cậu ta đã bỏ rơi cậu ta khi mới sinh ra, nhưng cậu ta may mắn hơn Minh Túc Chu, vì công việc kinh doanh của Cận gia nên đã rời khỏi châu Á từ lâu. Cậu thiếu gia sinh ra đã ngậm thìa vàng trong miệng, không thể nhìn một người phụ nữ quê nghèo và đứa con mà bà ta mang theo (ý là mẹ của Minh Túc Chu) lộng hành được. Quả nhiên, hai cha con nhà họ Cận vốn là người lạnh lùng, ngài Cận chỉ đơn giản là yêu thích vẻ đẹp của Omega thôi, chính vì thế mẹ con nhà họ thường bị Cận Dĩ Lương chèn ép.

Minh Túc Chu sống trong ngôi nhà đó suốt mười ba năm, cậu thoát được là khi vào học một trường điện ảnh và truyền hình nổi tiếng ở Trung Quốc.

Sinh viên có thể theo học diễn xuất ở các trường điện ảnh và truyền hình ít nhiều phải có gia đình tận tâm với sự nghiệp và ước mơ của con cái. Nhưng Minh Túc Chu lại không có, và mẹ cậu thậm chí còn không dám gọi cậu về Cận gia. Hàng năm có vô số người đến trường với ước mơ trở thành ngôi sao, nhưng không nhiều người trong số họ có thể thực sự thành công, chưa kể Minh Túc Chu còn có người cản đường là Cận Dĩ Lương.

Những người khác lo sợ sự báo thù của Cận Dĩ Lương và mặc dù nhiều nhà sản xuất nhìn ra tố chất của Minh Túc Chu nhưng họ không dám mời cậu đóng một vai trong phim của họ.

Khi Minh Túc Chu tốt nghiệp ở tuổi 21, cậu đã tham gia diễn xuất trong ba năm và trở thành học sinh kém triển vọng nhất trong lớp.

Muốn tồn tại được trong cái giới này thì ít nhất cũng phải có bệ chống lưng. Hơn nữa còn phải có một gương mặt xuất chúng và cách ứng xử đúng mực. Mặc dù Minh Túc Chu là Omega nhưng quan trọng hơn cậu vẫn là một Omega vô danh. Nếu cậu sơ suất và quên mất thời điểm phát tình và để xảy ra chuyện thì cậu sẽ hoàn toàn bị hủy hoại.

Người ta không biết cậu bắt đầu dùng thuốc ức chế như một thói quen từ khi nào.

Vinh Việt biết tất cả những điều này, Minh Túc Chu tuy có ngàn vạn điều xấu, nhưng cậu rất nghiêm túc trong công việc, Vinh Việt rất ngưỡng mộ cậu. Chỉ là hắn không bao giờ nghĩ tới, Minh Túc Chu lại uống nhiều thuốc ức chế lại có thể để lại hậu quả nghiêm trọng như vậy.

Vinh Việt im lặng, lúc đầu gặp Minh Túc Chu, hắn rất thích tính cách của cậu, nếu không kết hôn theo cách tàn bạo như vậy thì bọn họ đã trở thành bạn bè, quan hệ hẳn là tốt đẹp.

Omega trước mặt vẫn còn hơi run rẩy, khuôn mặt trắng bệch gần như trong suốt dưới mái tóc đen đẫm mồ hôi, Minh Túc Chu chưa bao giờ làm ra cử chỉ khiêm tốn và cầu xin như vậy, nhưng lúc này cậu chỉ có thể làm như vậy thôi. Cậu chỉ có thể xin Vinh Việt cho cậu giữ đứa bé này lại.

“Cha tôi có biết không?” Vinh Việt đột nhiên hỏi cậu.

Minh Túc Chu lắc đầu: “Tôi cũng không nói cho ai biết, chỉ cảm thấy cơ thể không ổn, nhờ trợ lý mua que thử thai để kiểm tra thôi.”

Cậu mím đôi môi hơi tái nhợt, cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: “Phim chiếu rạp đã lâu rồi, nhiều nhất là ba bốn tháng nữa sẽ kết thúc, lúc này không để ai biết là được."

Họ hiếm khi có cơ hội ngồi nói chuyện một cách bình tĩnh như thế này, Vinh Việt cũng không tàn nhẫn đến thế, buộc một Omega phải lấy đứa trẻ ra khỏi bụng mình, chỉ trong lúc tức giận hắn đã nói ra những lời không thể tha thứ đó.

Hắn và Minh Túc Chu có tính tình giống nhau, cả hai đều là những người tàn nhẫn, thậm chí không quan tâm đến bản thân mình, vì vậy cuộc hôn nhân ngắn ngủi ba năm của họ tràn ngập mùi thuốc súng nồng nặc. Và đêm nay, Minh Túc Chu không còn sức lực để chiến đấu với Vinh Việt lần nữa vì cậu đã mệt mỏi cả ngày rồi, cộng thêm việc mang thai và thể chất kiệt sức.

Không có ai hiểu cậu cả, tự nhiên thái độ của Vinh Việt dịu đi, hắn dường như quên mất mình vừa đề nghị ly hôn với người con trai trước mặt.

Cả hai đều không nói gì, Minh Túc Chu ngã người xuống ghế sô pha, năm ngón tay đặt trên đầu gối được ánh sáng chiếu vào, sáng trắng, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, hàng mi dài mỏng như chiếc quạt đùa giỡn trong bóng tối. Quả thực, cậu mệt đến mức hơi thở nhẹ nhàng và chậm rãi, vòng eo gầy gò và mong manh dưới lớp áo khoác.

Không biết qua bao lâu, Vinh Việt rốt cuộc lên tiếng: "Xin giám đốc cho phép ngày mai nghỉ đi, đến bệnh viện."

Lông mi Minh Túc Chu run lên, sau đó cậu mở mắt ra, đáy mắt không còn đờ đẫn như vừa rồi nữa, "Anh sẽ giữ lại phải không?"

Vinh Việt tránh ánh mắt của cậu, chuyện tối nay khiến hắn có chút bực bội, hắn vô thức đút tay vào túi tìm điếu thuốc, nhưng lại nghĩ đến trong nhà có Omega đang mang bầu nên hắn lại không tìm nữa. Không trả lời Minh Túc Chu vấn đề cậu vừa hỏi, hắn đứng dậy chuẩn bị đi lên lầu: "Trước khi đi ngủ thay quần áo rồi tắm rửa đi, người trên người có mùi pheromone của người khác, mùi kinh chết đi được."

Bình luận, đề cử truyện nha (⁠ ⁠ꈍ⁠ᴗ⁠ꈍ⁠)

Xin đừng dùng những lời quá tệ để chửi nhân vật (đặc biệt là Vinh Việt)