Chương 2

Dịch: Anh Nguyễn

Vinh Việt thu lại pheromone, Omega tội nghiệp trên mặt đất cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Mấy phút sau, Minh Túc Chu toàn thân toát mồ hôi lạnh, cuộn tròn trên mặt đất run rẩy, môi nhếch lên trắng bệch.

Vinh Việt đứng dậy, đầu tiên có chút khó chịu xoa đầu, đi đi lại lại mấy bước, thấp giọng hỏi: "Mấy giờ rồi? Tại sao không uống thuốc?"

Cánh tay run rẩy của Minh Túc Chu đặt trên mặt đất, nghiến răng nghiến lợi trước khi ép mình ngồi dậy, cậu nghiêng đầu nhìn Alpha trước mặt. Ánh sáng phía trên phản chiếu trong đôi mắt đen của hắn, nhưng giống như lao vào một cái hố sâu, vũng nước đọng, không thể gây ra một gợn sóng nào.

Một giọt mồ hôi lạnh từ từ trượt xuống chiếc cổ mảnh mai xanh xao của cậu, Minh Túc Chu miễn cưỡng nhếch khóe miệng, ho khan một tiếng rồi nói: "Cách đây khoảng một tháng, anh say rượu, coi tôi là...”

Cậu hạ hai hàng mi ướt xuống: "Anh coi tôi là Kiều Vũ.”

Minh Túc Chu nhớ lại cái đêm điên rồ đó, alpha say rượu đột ngột và quá đáng, bước vào phòng cậu với cơ thể đầy mùi rượu, ôm chặt lấy cậu, trên môi ghi tên người khác. Minh Túc Chu vẫn nhớ đêm đó hắn dịu dàng như thế nào, nụ hôn đặt lên người cậu trìu mến đến mức nào, cậu chỉ có thể nhìn chằm chằm vào căn phòng tối lờ mờ, khàn giọng đáp lại khi Vinh Việt gọi tên Kiều Vũ: “Em ở đây."

Minh Túc Chu trong lòng đau như cắt, nhưng cậu vẫn cười nhẹ: "Vinh Việt, anh thật buồn cười, tôi vốn tưởng rằng anh sẽ vì Kiều Vũ mà thủ thân, không ngờ miệng lại nói ra những lời như vậy."

Vinh Việt nheo mắt lại, đang muốn tức giận, nhưng ánh mắt lại đột nhiên rơi xuống trên lưng cậu, lúc này mới ngừng tức giận. Hắn đưa tay ra hiệu cho Minh Túc Chu: “Đừng nhắc đến Tiểu Vũ trước mặt tôi.”

Minh Túc Chu khó nhọc đứng dậy, trời đã khuya, cậu quay phim cả ngày ở phim trường, ngồi trên xe mệt mỏi quá, không ngờ rằng lại có một Vinh Việt đang nổi điên chờ cậu về. Cậu phải đến buổi chụp hình ngay từ sáng sớm để trang điểm, và cậu không muốn lãng phí thời gian vào những rắc rối và tranh cãi không cần thiết.

Cậu muốn thay bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi, nhưng chỉ đi được hai bước, mắt cậu đột nhiên đen lại, cơ thể loạng choạng, sau đó hai chân trở nên yếu ớt, sắp ngã về phía trước.

Ánh mắt Vinh Việt dán chặt vào người cậu, nhưng đúng lúc đó hắn bước tới, giữ chặt cánh tay cậu, ngăn cậu ngã xuống đất. Vinh Việt cau mày nhìn sắc mặt tái nhợt của Minh Túc Chu, có chút không kiên nhẫn hỏi: "Cậu sao vậy?"

Minh Túc Chu không trả lời, cậu ngồi ở trên sô pha thở dốc, hồi lâu mới lắc lắc ngón tay trắng bệch, từ trong túi móc ra một viên kẹo nhét vào miệng, sắc mặt trông khá hơn.

Vinh Việt thấy tay còn lại của cậu vẫn đang ấn vào bụng dưới, liền hỏi: “Đứa nhỏ này, cậu thấy thế nào?”

Minh Túc Chu nhắm mắt tựa lưng vào ghế sô pha, ánh đèn phía trên hướng xuống, viền khuôn mặt hơi trắng bệch, vầng trán vẫn nhăn chặt, như có một nỗi buồn không thể tách rời. Vinh Việt lắc lắc đầu, nhớ lại hồi kết hôn với cậu ba năm trước, Minh Túc Chu vẫn luôn giữ bộ dáng lãnh đạm như vậy, cho dù cậu có cười, nụ cười đó cũng không chạm tới đáy mắt. Có vẻ như cậu cũng không có được khoảng thời gian vui vẻ trong cuộc hôn nhân này.

"Tôi muốn giữ nó."

Vinh Việt nhướng mày, cậu nói muốn giữ chứ hắn thì không muốn giữ, đây là đang cãi nhau với hắn sao?

Vốn hắn chỉ coi đứa nhỏ này đến là ngoài ý muốn, Minh Túc Chu cũng không muốn có nó. Dù sao thì năm nay cậu mới hai mươi bảy tuổi, vừa đoạt giải Hươu vàng cho Nam diễn viên chính xuất sắc nhất năm ngoái, có thể nói cậu đang trên đà thăng tiến trong sự nghiệp diễn xuất, những lời đề nghị kịch bản trong tay chưa bao giờ dừng lại.... vậy mà lại quyết định như vậy. Nếu cậu thực sự muốn giữ đứa trẻ này, lịch trình trong năm tới của cậu ít nhất sẽ phải thay đổi, và một năm là thời gian đủ để giới giải trí thay đổi quan điểm một lần.

Vinh Việt ngồi ở đối diện trên sô pha, dùng ánh mắt phê phán đánh giá Omega trước mặt. Minh Túc Chu nhắm mắt lại, vẻ mặt mệt mỏi, cái tát vừa rồi khiến trên má cậu hiện lên một vết đỏ sưng tấy, sắc mặt trắng bệch, chỉ khóe mắt hiện lên một chút đỏ ngọt ngào. Cậu hiếm khi xuất hiện trước mặt hắn với tư thế bất lực như vậy, nhưng trong lòng Vinh Việt dần dần nảy sinh một ý nghĩ kỳ quái, cậu rốt cuộc đã thể hiện ra ánh mắt yếu ớt này với bao nhiêu người?

“Ai cho phép cậu tự ý làm theo ý mình như vậy?"

Vinh Việt cau mày: "Tôi không cần đứa trẻ này."

Hoàn toàn hắn chưa chuẩn bị tinh thần làm cha, huống chi là đứa trẻ này còn là do Minh Túc Chu đẻ. Omega này vắt óc bò đến bên cạnh hắn, thân thể đầy nước bẩn thỉu bám vào hắn, hắn đã chán ngấy cuộc sống tồi tệ như vậy từ lâu rồi rồi.

Bàn tay đặt trên bụng của Minh Túc Chu run lên, đầu ngón tay xanh biếc nắm chặt góc áo, lẽ ra cậu phải nghĩ đến chuyện này từ lâu rồi. Nhưng không thể, Vinh Việt không yêu cậu, làm sao hắn có thể yêu đứa trẻ này được. Khi Vinh Việt nói rõ ràng hắn không muốn đứa bé này, Minh Túc Chu vẫn cảm thấy đau đớn, trái tim như thắt lại, hít thở đau đớn như dao.

"Vinh Việt." Minh Túc Chu thở dài, giơ tay xoa khóe mắt chua chát. "Mấy năm trước tôi đi quay ở phim trường, dùng quá nhiều thuốc ức chế, bây giờ pheromone có chút mất cân bằng, bác sĩ nói khả năng mang thai không cao lắm."

Đôi mắt cậu hơi đỏ, mái tóc đen mềm mại rũ xuống, vẻ ướŧ áŧ đáng thương: “Tôi không muốn bỏ đứa bé này."

Bình luận, đề cử truyện nha (⁠ ⁠ꈍ⁠ᴗ⁠ꈍ⁠)

Xin đừng dùng những lời quá tệ để chửi nhân vật (đặc biệt là Vinh Việt)