Chương 1

Dịch: Anh Nguyễn

"Chúng ta ly hôn đi."

Minh Túc Chu vừa mới quay cả ngày xong, mệt mỏi trở về nhà, không ngờ lại nghe thấy lời nói như vậy.

Lúc này, Tết Trung Thu đã kết thúc, thời tiết mát mẻ hơn rồi. Minh Túc Chu chỉ mặc một chiếc áo gió mỏng, khuôn mặt gần như trắng hồng.

Cậu nhìn người đàn ông trước mặt, chỉ thấy buồn cười và mỉa mai, câu nói này cậu đã nghe hàng trăm lần trong ba năm kết hôn rồi.

Minh Túc Chu nhếch lên đôi môi tái nhợt, vào phòng thay giày: “Tôi không đồng ý.”

Vĩnh Việt thỉnh thoảng mới về nhà, không ngờ khi mở cửa, trong nhà tối om, trống trải. Trước đây luôn có người khác chờ đợi hắn, nhưng cậu cũng không nhớ được lần cuối cùng Vinh Việt về nhà là khi nào nữa? Cộng thêm Minh Túc Chu lại một lần nữa từ chối yêu cầu của hắn, trên khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn của hắn đột nhiên treo thêm một tầng sương giá.

"Cậu là ai mà không đồng ý chứ?"

Hắn đến gần Minh Túc Chu, một tay nắm lấy cổ áo sơ mi của cậu, từ trên cao nhìn xuống, nghiến răng nhắc nhở bên tai cậu: "Hy vọng cậu nhớ rõ vị trí của mình thực sự là gì."

Bị kẹp chặt như thế này rõ ràng là khó chịu, Minh Túc Chu giãy giụa mấy lần, nhưng người đàn ông trước mặt đã dùng mười phần trăm sức lực, khiến cậu không còn chỗ để thoát ra. Cổ áo sơ mi của cậu bị nắm chặt, khuôn mặt tái nhợt dần dần chuyển sang màu đỏ kỳ quái, Minh Túc Chu ho nhẹ một tiếng, lông mi dài rậm rũ xuống, che giấu mọi suy nghĩ trong mắt cậu.

Vinh Việt sửng sốt, trước đây hai người gặp nhau, phải tranh cãi mấy hiệp không ngừng nghỉ, nhưng Minh Túc Chu hôm nay lại không có chút ý chí nào muốn tranh cãi với hắn. Hắn nghĩ về điều này và đó là một điều gì đó mới mẻ, có vẻ như Minh Túc Chu vẫn chưa biết rõ về hắn, nhưng nếu chúng ta đặt tám mươi phần trăm trái tim của cậu ta lên bàn thì đó sẽ là một điều khó chịu.

“Trừ phi tôi chết.” Minh Túc Chu đột nhiên khàn giọng nói, sau đó ngước lên một đôi mắt đen, hai người cách rất gần, càng gần, Vĩnh Việt có thể ngửi thấy trên người cậu thoang thoảng mùi hương tuyết tùng.

Ngay sau đó, Vĩnh Việt nhìn thấy Minh Túc Chu trước mặt mình đang mỉm cười. Nụ cười rất phức tạp, ẩn chứa bảy phần ngọt ngào và ba phần ác ý. Hắn nghe Minh Túc Chu nói: "Tôi sẽ không để anh muốn làm gì thì làm đâu."

Cơn thịnh nộ bị chế giễu lập tức dâng lên trong lòng hắn, lúc đó, không cần suy nghĩ, Vinh Việt giơ tay tát cậu một cái.

Sau ba năm kết hôn, đây là lần đầu tiên Vĩnh Việt đánh cậu.

Minh Túc Chu loạng choạng dựa vào tường, năm ngón tay run rẩy lạnh lẽo vô thức bảo vệ bụng dưới, lấy lại hơi thở mới cảm thấy má trái đau đến gần như bất tỉnh.

Cậu ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông giận dữ trước mặt. Khó khăn lắm mới nhấc được khóe miệng lên lần nữa. Cậu không hiểu vì sao cuộc hôn nhân của mình lại rơi vào hoàn cảnh này.

Minh Túc Chu dựa vào tường, miễn cưỡng đứng vững, nhấc bước nặng nề lướt qua Vinh Việt, đi vào bếp tìm đá chườm lạnh. Ngày mai cậu có lịch trình dày đặc, không thể xuất hiện trước ống kính với năm dấu tay đỏ như máu trên mặt được.

Những con số tiếp thị tin đồn trên mạng đã khiến cậu trở nên đủ tồi tệ và cậu không muốn trở thành chủ đề bàn tán của những người khác trên trường quay sau bữa trưa nữa.

"Tôi có thể cho cậu bất cứ thứ gì cậu muốn." Vinh Việt theo sát bên cạnh, "Cậu cũng biết mà Minh Túc Chu, tôi không yêu cậu."

Minh Túc Chu cúi xuống nhặt đá viên, nghe được lời của hắn liền giật mình, nhưng cậu vốn là một diễn viên giỏi, có thể dễ dàng giấu giếm cảm xúc trước mặt người đàn ông này, giả vờ như không quan tâm.

"Anh yêu Kiều Vũ phải không?"

Tay Minh Túc Chu đã ướt đẫm băng tan, ánh mắt đờ đẫn, ngơ ngác nhìn Vinh Việt.

Vinh Việt cười lạnh nói: "Trước khi cưới tôi, cậu cũng đã biết người tôi yêu là Kiều Vũ rồi."

"Vinh Việt, cho dù anh có ly hôn với tôi, Kiều Vũ cũng sẽ không ở bên anh."

Minh Túc Chu áp tảng băng đã tan một nửa lên mặt, không thèm quan tâm đến dòng nước băng giá chảy xuống quai hàm và cổ, đôi môi vốn đã nhợt nhạt lại trắng thêm một lớp nữa, lần này cậu cũng không bày ra vẻ mặt gì, cười, "Kiều Vũ không yêu anh. Vinh Việt, anh thật đáng thương, anh tìm mọi cách để được ở bên cậu ấy, nhưng Kiều Vũ sẽ không bao giờ liếc nhìn anh lần thứ hai."

Vinh Việt bỗng nhiên nắm chặt nắm đấm: "Minh Túc Chu!"

Pheromone alpha cực kỳ tức giận bùng phát trong phòng, tấn công Omega trước mặt gần như áp đảo, khối băng trong tay Minh Túc Chu rơi xuống đất, sắc mặt tái nhợt, loạng choạng lùi lại hai bước, nắm chặt mép bàn ăn và từ từ ngồi xuống đất.

Cậu cuộn tròn trên mặt đất run rẩy, mồ hôi lạnh dần dần làm ướt mái tóc đen trên trán, Minh Túc Chu gần như phát ra một tiếng rêи ɾỉ trong cổ họng: “Vinh Việt…”

Bị cưỡng bức hôn nhân khiến Vinh Việt càng ngày càng chán ghét Omega trước mắt, trước uy hϊếp của pheromone alpha thì ngay cả một người trưởng thành bình thường cũng khó có thể chống cự, huống chi đối phương đã bị hắn đánh dấu. Hắn nhìn Minh Túc Chu rêи ɾỉ như một con thú nhỏ, khuôn mặt xinh đẹp đó lại đau khổ đến đáng sợ, khiến hắn trong lòng cảm thấy vui sướиɠ.

Vinh Việt biết Minh Túc Chu rất đẹp trai, ngay cả trong giới giải trí tràn ngập nhan sắc đa dạng, nguồn năng lượng lãnh đạm trên cơ thể cậu dường như có sức hấp dẫn chết người. Bằng không thì làm sao có thể quyến rũ được người người khen ngợi một cách điên cuồng, từ hắc long tay áo đến hoàng đế bốc lửa trong phim Tam Kim, ai biết trước khi gả cho hắn đã có bao nhiêu người leo lên giường Minh Túc Chu?

Hắn ngồi xổm trước mặt Minh Túc Chu, đưa tay nắm lấy quai hàm của cậu, lạnh lùng nói: "Minh Túc Chu, cậu thật sự làm tôi ghê tởm."

Khuôn mặt xinh đẹp của Minh Túc Chu vẹo đau đớn, thấp giọng lẩm bẩm: "Anh không thể làm như vậy với tôi được."

Vinh Việt cụp mắt nhìn vào nỗi thống khổ của cậu: “Tôi có thể.”

"Tôi đang mang thai". Khóe mắt Minh Túc Chu đỏ bừng, xuyên qua mái tóc đẫm mồ hôi, cậu nhìn thấy vẻ kinh ngạc nhất thời của Vinh Việt.

Minh Tố Chu nằm trên mặt đất, pheromone của alpha khiến toàn thân cậu run rẩy, cậu nhìn chằm chằm vào mắt Vinh Việt, yếu ớt lặp lại.

"Vinh Việt, tôi có thai rồi."

Bình luận, đề cử truyện nha (⁠ ⁠ꈍ⁠ᴗ⁠ꈍ⁠)

Xin đừng dùng những lời quá tệ để chửi nhân vật (đặc biệt là Vinh Việt)