Chương 9: Hoa hồng đỏ nở rộ

Nam Đại

Biện Vũ là hệ ứng dụng hoá học, Thần Đông là hệ quốc tế chính trị, trực thuộc học viện quốc quan, quan hệ quốc tế.

Biện Vũ vốn đang có chút lo lắng, bởi vì trong học viện quốc quan, cầm đầu là một đám đại thiếu gia đều có địa vị lại quyền thế che trời. Thần Đông ở bên trong, sợ là sẽ không quen. Kết quả không nghĩ tới, hắn lại như cá gặp nước.

Biện Vũ cũng yên tâm.

Đảo mắt thời gian trôi qua thật nhanh, từ tân sinh viên tay mơ đã trở thành sinh viên chính thức.

Biện Vũ tham gia đội vũ đạo, vội vàng bận rộn. Mỗi ngày đều đi đi về về, luyện múa cùng tham gia luyện tập. Thần Đông bên kia cũng vội vàng bận rộn, cả ngày cùng nhóm công tử học viện quốc quan đi ra ngoài ăn nhậu chơi bời, lưu luyến bụi hoa.

Thần Đông và mẹ hắn kể từ khi bị người đàn ông kia đuổi ra khỏi nhà, trong khoảng thời gian ngắn không có bất luận nguồn thu nhập gì, lúc Thần Đông đi học cấp 3 còn phải đi ra ngoài bươn chải làm việc vặt kiếm tiền trợ cấp gia đình, thì tiền đây là từ đâu mà ra?

Có một hôm, Thần Đông chờ Biện Vũ tập luyện xong, đưa cô trở về ký túc xá.

Dưới ký túc xá, Biện Vũ quay đầu lại cùng Thần Đông mặt đối mặt, ánh mắt nghiêm túc. " Tiền đâu mà anh có nhiều như vậy ?"

Thần Đông kinh ngạc, ngay sau đó xoa xoa tóc cô, trấn an nói: " Tiểu Vũ của anh, em đang suy nghĩ cái gì vậy?"

Biện Vũ đẩy tay hắn ra, cô vẫn thực kiên trì

"Thần Đông, anh mau nói cho em, tiền anh là từ đâu mà ra?"

"Anh không nói được" Thần Đông có chút buồn rầu mà gãi gãi tóc, thanh âm hạ thấp xuống, hắn lại kéo Biện Vũ qua dừng ở bên cạnh tay mình.

Biện Vũ muốn tránh, tay lại bị Thần Đông bắt lấy chặt chẽ.

Thịt tay Biện Vũ mềm mại, lòng bàn tay trắng nõn nằm ở trên bàn tay hắn. Thần Đông trịnh trọng mà nhẹ nhàng hôn một cái lên bàn tay cô.

"Em phải biết rằng, anh sỡ dĩ làm hết mọi thứ đều là vì em, cũng là vì tương lai chúng ta có thể ở bên nhau lâu dài."

Biện Vũ vừa định mở miệng hỏi chuyện cho rõ ràng, bên tai cô liền nghe thấy tiếng chuông dồn dập vang lên.

"Linh linh linh" tiếng chuông nhắc nhở quay trở về ký túc xá, nếu không quay về thì sẽ bị muộn.

Thần Đông duỗi tay ôm Biện Vũ vào trong ngực, cái ôm ấp ấm áp này làm tâm Biện Vũ không muốn tách ra, Tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve lưng Biện Vũ, hắn trấn an cô gái nhỏ: "Biện Vũ, không cần hỏi lại nữa. Anh sẽ không nói đâu. Nhưng hy vọng em có thể tin tưởng anh, anh hứa sẽ cho em hạnh phúc"

Anh sẽ cho em hạnh phúc.

Những lời này tuy rằng nghe đến quen tai cũ kỹ, nhưng mà loại hứa hẹn vững chắc này vẫn làm Biện Vũ không hề mẫn cảm giống như con mèo xù lông, mà là kiên nhẫn chờ Thần Đông sẽ có một ngày nói chuyện rõ ràng với cô.

________

Lần đầu tiên, Uông Tiết Nhất gặp Biện Vũ, là ở lễ đường nhỏ trường học, cô đang cùng một đám người thảo luận biểu diễn kịch bản, kể lại chuyện xưa của vương tử báo thù.

Hắn nghĩ thầm, trường học này cũng thật hành hạ người ta, một đám người có bệnh hoà hoãn, còn mắc bệnh không hề nhẹ. Hiện tại là giữa học kỳ năm nhất của tân sinh viên, còn làm cái quỷ đón tân sinh viên mới đến.

Uông Tiết Nhất đứng ở lối vào lễ đường, gọi điện cho Lương Băng. Lương Băng đang cầm chìa khóa nhà hắn, làm hắn có nhà mà về không được.

"Uy, mày ở đâu, tao tới rồi đây"

Lương Băng ở đầu bên kia điện thoại thở hổn hển, thỉnh thoảng còn nghe giọng nữ hỗn loạn suy yếu.

Uông Tiết Nhất nháy mắt hiểu ra, tên tiểu tử này đang làm cái việc gì, hắn áp xuống tức giận trong lòng, không kiên nhẫn nói:

" Tao chờ mày bên ngoài lễ đường nhỏ."

Ấn tắt điện thoại, hắn nhìn thấy trên cái bảng nhỏ dán poster.

Đây là cái poster được thiết kế rất tốt, với phong cách màu đen tối tăm, mô tả một thanh trường kiếm thời La Mã Trung cổ dựng đứng ở trên poster, trên mũi kiếm là hoa hồng đỏ nở rộ quấn quanh, cánh hoa tươi đẹp, nhiễu xuống từng giọt máu nhỏ.

Phía dưới đánh dấu, tân biên - Vương tử báo thù ký, do đội kịch bản và đội vũ đạo hợp tác cùng diễn xuất.

Uông Tiết Nhất đẩy ra cửa gỗ nặng nề khép hờ, đội diễn xuất đang trong thời gian nghỉ ngơi, sân khấu được tấm vải đỏ nhung nặng nề che phủ, ngăn cách bên trong và bên ngoài.

Trong bóng tối, Uông Tiết Nhất tìm được một chỗ ghế trống liền ngồi xuống, xoa xoa hai chân, hai mắt thanh thản khép lại chợp mắt. Hắn vừa mới làm xong một thực nghiệm, cả người có chút mệt mỏi.

Uông Tiết Nhất là bị hàng người phía trước đánh thức, thanh âm nam sinh thảo luận ríu rít, hắn mở to mắt thì thấy mấy nam sinh đó đang nhìn chằm chằm không chớp mắt sân khấu, ngôn ngữ xấu xa bàn luận sôi trào.

Một nam sinh đôi mắt toả sáng như sói, trong miệng còn có âm thanh tấm tắc.

"Cô nàng này cũng thật xinh đẹp quá đi"

Uông Tiết Nhất cũng biết sắc lang này, hắn vẫn còn nhớ đó là bạn học cùng lớp với Lương Băng, kêu là Ngụy cái gì đó, hắn cũng lười nhớ.

Uông Tiết Nhất hướng đến trên sân khấu xem, một vị tướng quân cầm kiếm, đang cưỡng bức một vị công chúa tay trói gà không chặt, nàng mặc một bộ lễ phục thúc eo màu đỏ thời Trung cổ.

Một nam sinh khác cũng bậc ra âm thanh tấm tắc.

"Ngực này!"

Lễ phục thúc eo màu đỏ làm tôn lên bộ ngực cao mượt mà, công chúa bắt đầu chỉ trích tướng quân mượn cơ hội mưu vị. Khi nàng nói chuyện, bởi vì tức giận mà vυ" bị bí thở, phía dưới xương quai xanh tinh xảo là bộ ngực tròn tròn đang phập phồng lên xuống theo.

"Eo này!"

Lễ phục thúc eo màu đỏ buộc chặt vòng eo mảnh khảnh công chúa, thoạt nhìn là một tay có thể ôm hết, vòng eo nhu nhược động lòng người, sau lưng là dây cột lễ phục tinh xảo đan chéo vào nhau, cuối cùng được thắt một chiếc nơ con bướm trên lưng tựa hồ như đang chờ người đến rút ra, công chúa nhìn qua như một món lễ vật, là lễ vật dành cho dũng sĩ chiến thắng.

"Mặt này!"

Ánh mắt Uông Tiết Nhất dừng ở trên mặt công chúa, nàng cười rộ lên như tắm mình trong gió xuân, khi cười nâng lên hai má trắng mịn, ý cười dạt dào trong đôi mắt, phía dưới đôi mắt nhô lên bọng mắt nho nhỏ, hai bên khóe miệng còn có hai má lúm đồng tiền, quan trọng nhất chính là đôi môi màu hoa hồng kia, khi mỉm cười làm lộ ra hàm răng trắng tinh.

Tim Uông Tiết Nhất thình lình đập lệch một nhịp, hắn liền nhớ tới poster dán trên bảng nhỏ ngoài cửa.

Hoa hồng.

Hoa hồng đỏ nở rộ.