Chương 8: Mấu chốt của người phụ nữ phải tuân thủ

Nam Đại

Ánh mặt trời cùng bóng râm đan xen vào nhau, con đường nhựa giữa hai hàng cây đại thụ lớn trải dài về phía trước, một chiếc SUV màu trắng gào thét mà chạy qua.

Ba Biện cùng mẹ Biện ngồi ở phía trước, Biện Vũ ngồi ở phía sau. Cô đang ôm chiếc cặp lớn màu đen để trên đùi, ngắm nhìn cảnh đường phố ngoài cửa xe.

Hôm nay là ngày thông báo của trường đại học Nam Đại, thời tiết rất tốt.

Ba Biện chuyên tâm lái xe, mẹ Biện ngồi ở ghế phụ, khen ngợi ba Biện :" Lão chồng, anh cũng thật là biết chọn, mua chiếc SUV này thật không sai, xe vừa to vừa ổn. Về sau, một nhà ba người chúng ta có thể đi ra ngoài dạo chơi ngoại ô cuối tuần."

Ba Biện nắm tay lái cười ha ha không ngừng.

Biện Vũ ngồi ở phía sau, thể chất và tinh thần đều sung sướиɠ, ba Biện vẫn luôn ước mơ mua một chiếc ô tô nhỏ thuộc về riêng mình, đã để dành tiền rất lâu rất lâu, ngàn chọn vạn tuyển, sau rốt cuộc xuống tay, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mang theo mẹ Biện đến cửa hàng nhận xe trong vòng 4s vào một buổi chiều.

Người ta nói chiếc xe là vợ lẽ của đàn ông, lời này không phải là lời viễn vong. Ba Biện đã làm hết sức mình để có chiếc xe này nên ông rất vô cùng yêu quý "vợ lẽ".

Biện Vũ có vài lần bắt gặp, sau khi mua xe xong, ba Biện thường thường đứng ở cửa sổ nho nhỏ trong phòng bếp, giương mặt ra bên ngoài nhìn, bảo đảm chiếc xe yêu quý của mình còn đậu ở đó hay không?

Mẹ Biện quay đầu nhìn Biện Vũ đang ngồi ở ghế sau, một cái tay khác vẫy vẫy tài liệu nhập học: " Tới trường đại học rồi, trời cao hoàng đế xa, con không thể thảnh thơi được...con nhất định phải siêng năng luyện tập khiêu vũ, hiểu không? Mẹ có đọc qua, trong trường học của con có một đội khiêu vũ, sau khi lên đại học rồi thì con nên tìm hiểu đi."

------------------

Mẹ của Biện Vũ là giáo viên dạy toán cấp 3, bà là một người ngay thẳng lại chính nghĩa, dạy học cùng làm người đều tỉ mỉ không cẩu thả, bà đối xử với Biện Vũ như những học sinh bà dạy, nên huấn liền huấn, nên mắng liền mắng.

Khi Biện Vũ học kỳ hai lớp mười một, cùng Thần Đông trong lớp học nói chuyện yêu đương. Ai...tình cảm hỗn độn mập mờ, tâm tình chua ngọt đan xen, làm tâm Biện Vũ đổi hướng, tựa như cánh cửa lớn mở ra một thế giới mới.

Mỗi khi vào ngày nghỉ cô liền chờ đợi nhanh đến ngày đi học, mỗi khi tan học liền hy vọng buổi sáng ngày mai mau đến, như vậy là có thể nhìn thấy Thần Đông, cùng hắn thở chung bầu không khí trong phòng học. Cảm giác thật tốt, nhìn sườn mặt hắn nghiêm túc học hành, cảm giác càng tốt hơn.

Thật không may, khoảng thời gian tốt đẹp đó không kéo dài, ngày đó sau khi tan học, Biện Vũ cùng Thần Đông ngồi trên ghế dài ở sân thể dục, ở giữa còn có một cái cặp sách ngăn cách, nhưng vẫn bị người khác nhìn thấy truyền đến tai mẹ Biện.

"Hai đứa nó ngồi không gần, nhưng mà lão chồng, em làm sao có thể miêu tả cho anh được? Đó là cái loại vượt qua ngàn sông núi trong mắt, ngàn lời muốn nói nhưng không thể nói, anh hiểu không?" Xem ra, lúc nói chuyện phiếm, mẹ cô lại là cô giáo dạy văn.

Biện mụ mụ đang chấm điểm bài tập, bà xua tay:

"Mẹ là giáo viên dạy toán, con cùng mẹ nói chuyện nghiền ngẫm từng từ một, mẹ có thể hiểu sao?"

Đối phương thấy bộ dáng lòng mẹ Biện không yên tâm, lắc lắc đầu.

"Lão Biện, anh cũng thật vô tâm. Biện Vũ sắp lên lớp 12 rồi, anh cũng mặc kệ không thèm quản con bé."

--------------------------------

Qua mấy ngày sau, thứ bảy, Biện Vũ đang làm bài tập trong phòng mình, liền bị mẹ Biện gọi vào phòng ngủ chính. Mẹ Biện làm việc ở trên bàn trang điểm, văn phòng làm việc của bà chính là chỗ bàn trang điểm nhỏ hẹp này.

"Quan hệ của con với Thần Đông là như thế nào?"

Biện Vũ cúi đầu, nói: "Yêu đương ạ"

"Được, con thích thì tốt, mẹ cũng không còn cái gì để nói."

"...."

" Tuy nhiên, điểm mấu chốt của phụ nữ thì phải tuân thủ, có thể chứ? Tiểu Vũ"

"Vâng, con chưa làm gì cả" Biện Vũ biết mẹ Biện đang nhắc cô là không thể phát sinh quan hệ tìиɧ ɖu͙© cùng Thần Đông. Điều này, cô nghe hiểu được.

"Mẹ nghe các giáo viên khác nói, điểm lý toán hoá của Thần Đông không tồi, con cũng nên noi gương theo hắn học tập cho tốt."

Biện Vũ nghĩ thầm, thời điểm cô cùng Thần Đông ở bên nhau, cô cười rạng rỡ, giống như một bông hoa đang nở, tâm hồn của cô đã bay đi xa. Nơi nào còn lo học tập toán lý hoá. Tuy rằng trong đầu cô nghĩ như vậy thế nhưng cô vẫn gật gật đầu. Thấy mẹ Biện phất tay ý bảo cô đi ra ngoài, cô liền xoay người rời đi.

Thời điểm Biện Vũ sắp ra khỏi phòng, lại nghe được thanh âm của mẹ Biện: "Tiểu Vũ, cố gắng học hết sức thi vào Nam Đại với Thần Đông đi."

Mẹ Biện nhìn thân ảnh Biện Vũ biến mất ở phía sau cửa, trong lòng tính toán chờ Biện Vũ thi đại học xong nghỉ hè, bà sẽ tìm cho Biện Vũ chuyện gì đó làm, nếu không một giây sau liền cùng Thần Đông sinh ra một đứa cháu ngoại.

Đóng cửa lại, mặt Biện Vũ lập tức suy sụp, trường Nam Đại, đại học top 3 cả nước, Thần Đông hẳn là có thể thi đậu, tuy rằng thành tích của cô cũng không kém, nhưng mà sao cô có thể đậu được?

Mẹ thật làm cô khó xử.

Tuy nhiên lời mẹ Biện nói lúc nãy, cô nghe hiểu được, nếu không thi đậu Nam Đại, thì chuyện giữa cô cùng Thần Đông coi như cũng chấm dứt.

Một năm kế tiếp, Biện Vũ dùng toàn lực học hành, thời điểm đi học cô nghiêm túc nghe giảng bài, thời điểm cuối tuần cô cùng Thần Đông ngồi thư viện, hai người mặt đối mặt ngồi làm bài tập. Thần Đông vẫn mặc bộ đồng phục học sinh đã giặt trắng kia, tuy nhiên dáng người hắn cao dài, mặc cái gì đi nữa thì nhìn cũng rất tuấn tú.

Thần Đông cho cô giải đề, bài nào khó để trước mặt hắn.

Thần Đông quay bút bi một lúc là có thể giải quyết được mọi bài tập.

Biện Vũ không biết đây có phải là do tác dụng của tình yêu hay không? Mỗi cử chỉ của Thần Đông đều có thể dễ dàng khiến cho cô thất hồn lạc phách.

Như là tất cả các cuộc thi đấu đều có điểm chung, giữa hè ngày 7 và 8 của tháng 6, ve sầu trên cây dần dần kêu, cũng là lúc điểm thi về đến nhà.

Biện Vũ cùng Thần Đông đều thuận lợi thi đậu Nam Đại, thời điểm Biện Vũ nhìn mẹ Biện cầm thư thông báo trúng tuyển Nam Đại, mẹ Biện nghiêng thân đi tới, gật gật đầu khen ngợi cô.

Biện Vũ thở một hơi thật dài.

Không đợi Biện Vũ lên kế hoạch đi chơi với Thần Đông vào kỳ nghỉ hè, thì mẹ Biện đã đem cô gửi vào căng tin của bệnh viện làm việc , giúp đỡ thu dọn cùng phụ mọi người làm cơm, mẹ Biện lại còn đưa cô đi học lấy xe.

_____________________________

SUV mới vừa dừng lại, xuyên thấu qua cửa số, Biện Vũ đã thấy Thần Đông đang đứng chờ cô ở cửa Nam Đại.

Một kỳ nghỉ hè này, hai người chỉ được gặp nhau mấy lần, Thần Đông của hiện tại hơi gầy lại đen hơn một chút.

Biện Vũ vui vẻ đến không ngừng, một đàn chim bồ câu trắng bay ngang qua quảng trường, Biện Vũ và Thần Đông đang đi cạnh nhau. Biện Vũ lấy ra một cái hộp, đưa cho Thần Đông: "Mở hộp ra xem đi, em mua bằng tiền hè làm công của em."

Thần Đông mở hộp ra nhìn thử, đó là đồng hồ Casio thể thao, mặt đồng hồ màu đen, kim phút và kim giờ màu xanh lam, mắt nhìn của Biện Vũ vẫn luôn rất tốt: "Biện Vũ, cảm ơn em"

Tuy nhiên, Thần Đông đem hộp trả lại: "Nhưng anh không thể nhận được".

Biện Vũ thở dài một tiếng, ngắt lời hắn nói, cô nhanh chóng đẩy hộp về lại phía Thần Đông.

Một lúc sau, Biện Vũ phá vỡ sự im lặng giữa hai người:

" Kỳ nghỉ hè này anh làm việc vất vả lắm phải không? Nhìn anh gầy đi rất nhiều." Thần Đông đã đến công trường xây dựng để giúp đỡ mọi người trong kỳ nghỉ hè.

Thần Đông cười xoa xoa mái tóc dài của cô, còn chỉ cho Biện Vũ nhìn cơ bắp trên tay hắn: "Không có việc gì đâu, anh còn luyện được cơ bắp đây này"

Mẹ của Thần Đông trước kia từng là một phú nhị đại, bây giờ là tiểu tam bị mọi người thống hận nhất. Mẹ Thần Đông sinh ra Thần Đông, hai mẹ con sống tốt qua ngày. Cả hai sống trong một ngôi biệt thự sang trọng, thuê bảo mẫu nuôi chó. Một cuộc sống xa hoa thượng lưu như vậy cho tới khi Thần Đông mười tám tuổi.

Khi Thần Đông 18 tuổi, bởi vì phú ông đột ngột qua đời, mà không để lại di chúc gì, cho nên cô nhi quả phụ bị người khác bắt nạt khinh dễ. Chỉ trong một đêm, kim sắc phù hoa bị nước mưa cọ rửa, cái gì cũng mất hết.