Chương 10: Cả đời yêu hận dây dưa

Nam Đại

Trên sân khấu, ánh đèn màu vàng ấm áp chiếu xuống, soi đến cái trán đổ mồ hôi của người. Công chúa đã chính nghĩa liễm nhiên nói xong lời kịch lên án tướng quân nhân cơ hội soán vị. Giây tiếp theo, tướng quân ở đối diện đã hoàn toàn bị chọc giận, thẹn quá thành giận hắn huy động trường kiếm chém về phía công chúa.

Công chúa bắt đầu rơi lệ, nước mắt chảy ở trên khuôn mặt nhỏ tinh xảo, vài giọt nhỏ giọt lăn xuống ở xương quai xanh giống như phấn sứ kia.

Uông Tiết Nhất nhìn vài giọt nước mắt kia của Biện Vũ, hắn nhìn không chớp mắt.

Kế tiếp công chúa lui ra phía sau, tướng quân từng bước ép sát nàng.

Hắn đem công chúa bức đến phía bên phải sân khấu, trường kiếm vung lên trên cao, ở trên không vẽ ra một đường hình cung. Công chúa tuyệt vọng nhắm hai mắt, chờ đợi cái chết đến gần.

Đám người dưới sân khấu cũng chăm chú theo dõi cốt truyện, như bị nắm chặt trái tim, phát ra một tiếng "hô".

Biện Vũ chỉ cảm thấy kiếm phong rùng mình, nhào vào trên mặt nàng, thân mình cố ý ngưỡng một cái về phía sau, ngã vào bên trong bức màn bên phải sân khấu.

Tướng quân thu lại trường kiếm, ngửa đầu cười to, giải quyết công chúa xong. Mục tiêu tiếp theo là hắn xưng bá vương, thành lập triều đại mới.

Kịch bản biểu hiện hình thức thực hàm súc, gϊếŧ người cũng không thấy máu.

Ngay sau đó, màn đỏ sân khấu từ từ kéo qua, một màn này diễn đã xong.

Người xem dưới đài nhiệt liệt vỗ tay.

Cái sắc lang kêu là Ngụy cái gì đó vỗ tay mạnh mẽ, đầu vai hơi đυ.ng phải nam sinh bên cạnh, ngôn ngữ gian xảo đều là cực kỳ hâm mộ.

"Bạn gái mày cũng thật quyến rũ, đôi vυ" đã to lắc lư còn nhìn rất da^ʍ"

Nam sinh kia vỗ tay theo, ngoài miệng cũng trả lời phụ hoạ với tên sắc lang.

"Mày đừng đố kỵ tao"

Uông Tiết Nhất ngồi ở phía sau, không chút dấu vết nhìn thoáng qua cái nam sinh kia, tiểu bạch kiểm, khuôn mặt nhỏ trắng nõn cùng bộ dáng cao cao gầy gầy, nhìn như con buôn lưu manh khôn khéo.

Hắn đứng dậy rời đi, nữ sinh trên đài tuy rằng xinh đẹp, nhưng mà ánh mắt xem người thật quá kém cỏi, chỉ nhìn vào khuôn mặt, cũng không nhìn nhân phẩm nam sinh này trước.

Trên đời này có đàn ông nào nguyện ý cho phụ nữ chính mình mặc thành như vậy lên đài biểu diễn?

Hơn phân nửa cái vυ" cùng vòng eo tinh tế lộ ra, cho sắc lang dưới đài nhìn không sót thứ gì.

Còn có

Quyến rũ.

To lắc lư nhìn rất da^ʍ.

Nếu như nghe thấy có người nói bạn gái hắn như vậy, Uông Tiết Nhất sớm đã cho hắn một quyền.

Hiện tại Uông Tiết Nhất không thể hiểu được bực bội trong lòng mình.

Nói đến cùng, vẫn là do tên Lương Băng kia làm sai. Xưa nay Uông Tiết Nhất không thích quản chuyện đời của người khác, chuyện xưa tra nam tiện nữ trên đời này cũng không ít.

Lương Băng này, làm hắn xem cuộc tình yêu đầy nguy hiểm một lúc, mà nữ chính của cuộc tình chuyện xưa này, làm hắn không thể hiểu được muốn tức giận.

______________

Ở chỗ lối đi nhỏ đợi một lúc, Lương Băng đã xuất hiện ở chỗ ngoặt, đi về phía hắn.

Uông Tiết Nhất tiếp nhận chìa khóa hắn vứt tới.

Biệt thự nhỏ cao cấp của Uông Tiết Nhất ở bên cạnh công viên quả vải Nam Đại, gió nhẹ thổi qua, đưa tới từng trận mùi hương quả vải ngọt thanh.

Lương Băng cảm thán nơi này, nếu mang những em gái lại đây bạch bạch bạch thì có bao nhiêu tình thú đây. Vì vậy, hắn mượn chìa khóa Uông Tiết Nhất, mang theo em gái đội vũ đạo đi qua.

Lúc này mới có chuyện Uông Tiết Nhất đi tới lễ đường nhỏ muốn đòi lấy chìa khoá trong tay hắn.

"Mày muốn đi đâu?"

"Về nhà, ngủ"

Lương Băng thấy hắn nhấc chân định đi, lại gọi hắn.

"Bọn họ diễn kịch xong sẽ đi liên hoan, có rất nhiều em gái đẹp, mày có muốn đi không?"

Có đi không?

------------

Ngay khi Uông Tiết Nhất đi đến hậu trường lễ đường, giá áo di động đang bị người đẩy tới đẩy đi, rung động ù ù.

Ánh sáng và bóng tối trong hậu trường thưa thớt, tiếng cười của các diễn viên, bóng đèn sáng trên bàn trang điểm, những bộ trang phục sặc sỡ, một tấm màn nặng trĩu thon thả đung đưa.

Uông Tiết Nhất trong lòng vẫn còn cảm giác bực bội không biết tên thế nhưng theo bước chân đi vào, hết thảy cảm giác kỳ dị của hắn đều tan thành mây khói.

------------------------

"Ai nha" Phía sau lưng Biện Vũ đau cực kỳ, vừa động một chút chính là đau che trời lấp đất.

Mấy người bạn học cùng sư tỷ đồng thời vây quanh lại đây, trấn an cô. "Biện Vũ, bạn đừng vội"

"Biện Vũ, bạn chờ một chút"

"Bạn nhẫn nhịn chút nha, bọn mình đã đi kêu xe rồi"

Biện Vũ được các bạn học đỡ đến ven tường, cô mệt mỏi dựa vào tường, đôi mắt rưng rưng, sau lưng thì đau cực kỳ, nhưng cô lại không dám há mồm to hô hấp, sợ liên lụy đến miệng vết thương.

Cô nằm trên tấm đệm nhỏ bên cạnh, trên trán đều là mồ hôi hạt to, thở hổn hển nhỏ tinh tế.

Vừa nảy lúc cô kết thúc buổi diễn, thì bước xuống sân khấu, mới vừa đem giày cao gót cởi ra, dựa vào tường nghỉ ngơi một lúc.

Một vị sư tỷ đẩy giá áo di động lướt qua, bánh xe ròng rọc của giá áo nhắm chuẩn nghiền qua ngón chân cô, cô ăn đau theo bản năng trốn đi. Phía sau lại là ngọn núi pha lê được đặt làm riêng cho vở kịch này. Thủy tinh sắc bén, sừng pha lê lóe sáng lên.... Cô vừa lùi lại phía sau, thì đã bị các góc sắc nhọn ghim chặt vào người.

Chọc thủng quần áo, xé toạc da thịt, tức khắc máu tươi đầm đìa chảy ra.

Nói là đội kịch bản cùng đội vũ đạo, kỳ thật đại bộ phận người ở đây đều là nữ sinh, một bộ phận nhỏ nam sinh thì đã lên sân khấu tham gia quân ngũ.

Trên sân khấu, tướng quân đang vội vàng nghiệm thu thành quả thắng lợi, kiểm duyệt binh mã còn thừa của vương triều cũ.

Có bạn học thấy hậu trường đột nhiên xuất hiện một nam sinh anh tuấn đĩnh bạt thì hô lên, mấy sư tỷ liền vội vàng đi lên nhờ hắn giúp đỡ.

"Bạn học, bạn có thể giúp chúng tôi một xí, đưa Biện Vũ đến phòng y tế được hông?"

Hắn còn chưa nói câu nào, nhưng mà khí thế trên người vừa cường đại lại kiên định, làm cho người khác không tự chủ được thần phục.

Mọi người lui ra, sắc mặt Biện Vũ đỏ bừng, trên mặt có vài dòng mồ hôi chảy xuống, cô rốt cuộc cũng hít thở được không khí mới mẻ.

Lúc này Uông Tiết Nhất xuất hiện, giống như trời cao đã phái xuống thiên thần cường hãn lại hữu lực. Hắn cúi thân mình xuống, chặn ngang bế Biện Vũ đang gắt gao cắn môi nén đau lên, đi ra bên ngoài.

Có một vị sư tỷ Dương Đào cấp cao từ bộ phận tổ chức cũng đi theo bọn họ vào phòng y tế, cô gian nan mà chạy chậm vài cái, mới đuổi kịp bước chân Uông Tiết Nhất, nhìn bóng dáng hắn, Dương Đào nhớ tới khi nãy hắn mới vừa ngồi xổm xuống, bắp cơ căng tràn dày rộng sau áo sơ mi, cô phỏng đoán hắn có phải vai rộng eo thon trong truyền thuyết hay không? Tám khối cơ bụng chỉnh tề xếp thẳng hàng.

Cô trộm liếʍ liếʍ môi, nam sinh này cũng thật SOÁI, lại còn MAN.

---------------------------

Tới phòng y tế rồi, Uông Tiết Nhất khom lưng đem Biện Vũ đặt ở trên giường phòng y tế, sư tỷ Dương Đào thì xoay người đi tới quầy lễ tân quẹt thẻ khuôn viên đăng kí thông tin cho Biện Vũ.

Biện Vũ thống khổ cực kỳ, thân thể cuộn tròn, vết máu trên lưng càng lúc càng sâu, chỗ vết thương khô lại đen kịt, máu tươi không ngừng phun ra.

Ngay khi bác sĩ trong phòng y tế nhìn thấy khuôn mặt Biện Vũ tái nhợt vì đau đớn, mồ hôi to như hạt đậu chảy ra trên trán, bà ấy đã vội vàng đi đến bên cạnh, bắt đầu chuẩn bị dụng cụ khử trùng.

Uông Tiết Nhất giúp Biện Vũ gom lại đầu tóc dính đầy mồ hôi chảy ra vì đau nhức, đầu ngón tay chạm vào trên da thịt tuyết trắng của cô, cảm xúc mềm mại, cùng với trong tưởng tượng hắn giống nhau, thanh âm hắn trầm thấp mà kiên định, trấn an cô.

"Sẽ không có việc gì đâu"

"Cái kia, bạn học, bạn học, mau cởi váy cô ấy ra, nhanh lên"

Dì bác sĩ mở cửa tủ khử trùng ra, bà ấy đâu vào đấy chuẩn bị dụng cụ, quay đầu nhìn nam sinh đứng trước giường phân phó nói.

Cởi váy cô ấy ra.

Như là vận mệnh được xếp đặt sẵn.

Tay Uông Tiết Nhất để ở trên lưng cô, ngón tay linh hoạt rút dây cột nơ con bướm ở phía sau cô ra.

Vì thế bắt đầu rồi, Uông Tiết Nhất cùng Biện Vũ cả đời yêu hận dây dưa.