Nam Đại
Phòng bệnh an tĩnh, chỉ có âm thanh kim loại phát ra khi cái muỗng xẹt qua cái chén, chén cháo thực mau liền nhìn thấy đáy.
Dưới sự đút cháo liên tục của Uông Tiết Nhất, thì Biện Vũ đã ăn hết cháo rồi.
Dạ dày bị cháo làm no đầy, nhưng mà tâm tình Biện Vũ giờ phút này lại kém tới cực điểm.
Cô đặc biệt không thích bị người ta ép buộc làm việc, chuyện ăn cơm này cũng giống nhau.
Uông Tiết Nhất nhìn chăm chăm vào Biện Vũ, thấy khí sắc cô đã tốt lên, bởi vì độ ấm dễ chịu của cháo mà chậm rãi khôi phục huyết sắc.
Biểu tình Biện Vũ đạm mạc thờ ơ.
Nhìn cháo trắng đặc đọng lại trên môi cô, thân là một người đàn ông bình thường, hắn rất khó không liên tưởng đến một số phương diện nào đó.
Như là, tϊиɧ ɖϊ©h͙ hắn đang dính trên đôi môi đẫy đà của cô.
Không cần suy nghĩ, là tình cảm khó tự kiềm chế, ngón tay Uông Tiết Nhất duỗi qua, lòng bàn tay ấm áp đã chạm vào trên môi cô.
Như thế mà còn nhịn được thì còn có gì không nhịn được nữa.
Biện Vũ đột nhiên ngẩng đầu, né tránh ngón tay không an phận của hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Biểu tình Biện Vũ nghiêm túc, từng câu từng chữ đều đang cự tuyệt hắn. "Bạn học Uông, tôi thật sự không thích anh hành động như vậy"
Biện Vũ không dự đoán được chính là Uông Tiết Nhất dưới cái trừng mắt của cô, chẳng hề để ý mà khoé miệng lại câu một cái, nhìn cô nở nụ cười.
Tươi cười ôn tồn lễ độ, giống như rượu mạnh xâm độc.
Như là con báo đang nhìn con mồi dễ bắt như trở bàn tay, như là thần ở trên cao nhìn xuống nhân loại ngu xuẩn đến cực điểm, mang theo thương hại lại mang theo đồng tình.
Uông Tiết Nhất cười làm cô không được tự nhiên, tựa như cô mới là cái người hành động mạo muội.
Biện Vũ nghiêng thân người đi, không dám tiếp tục nhìn hắn.
Có một số việc, luôn là không thể như ý nguyện.
Bởi vì động tác nghiêng đầu, tóc dài đến eo của Biện Vũ từ bả vai trượt xuống, treo ở trên cánh tay Uông Tiết Nhất đang đưa ra giữa không trung.
Trên cánh tay nam vòng từng vòng đầu tóc nữ.
Đầu tóc đen nhánh được nuôi dưỡng khéo léo, một đoạn tóc đen nhỏ treo lủng lẳng trên cánh tay hắn.
Như là giữ lại, cô ấy không tiếng động giữ lại hắn.
Tâm tình Uông Tiết Nhất cực kỳ vui sướиɠ, ngón tay tùy ý chọn một sợi tóc của Biện Vũ, nhẹ nhàng kéo một chút, làm cô quay đầu lại.
Biện Vũ nhìn về phía hắn.
Uông Tiết Nhất nhẹ nhàng cầm tóc Biện Vũ lên, ngón tay thon dài đem đầu tóc thả xuống của Biện Vũ vén ra sau đầu làm cho tai cô đỏ lên.
Uông Tiết Nhất để sát vào người Biện Vũ, ánh mắt dừng ở trên xương quai xanh trắng nõn non nớt của cô, dùng giọng nói nhỏ nói với Biện Vũ :
"Trên miệng thì cự tuyệt tôi, tóc thì thay cô giữ tôi lại"
Sau tai như còn cảm xúc ngón tay của Uông Tiết Nhất để lại. Biện Vũ cúi đầu, hàm răng cắn môi thật mạnh, tâm tình không thể tồi tệ hơn.
_________________
Cửa phòng bệnh mở ra, ánh mắt Dương Đào dừng ở hai người trên giường bệnh.
Biện Vũ dựa vào đầu giường, còn sư đệ ngồi ở mép giường.
Ngô, hình như sư đệ ngồi hơi gần quá?
Mặc kệ, mặc kệ, hiện tại tâm tình Dương Đào quả thực quá tốt.
Dương Đào đi đến trước giường bệnh, trên kệ nhỏ là chén chén trống trơn, cô hỏi Biện Vũ:
"Ăn hết cháo rồi?"
Biện Vũ gật đầu.
"Vậy chị sẽ nhờ Thần Đông mua cháo này cho em ăn buổi tối"
Biện Vũ nghe cô nhắc tới Thần Đông, rốt cuộc Thần Đông mới là bạn trai chính mình, mà cái tên nguy hiểm bên cạnh này như là một con sói trộm vào nhà.
Biện Vũ cười cười, dùng ngữ khí nói giỡn.
"Sư tỷ, mau gọi điện thoại cho Thần Đông nói với hắn, nói em đã ăn sạch sẽ hết cháo".
Biện Vũ thành công thấy cả người Uông Tiết Nhất cứng đờ ở bên cạnh, hắn ngay sau đó ngẩng đầu nhìn cô một cái.
Đôi mắt hẹp dài, là ánh mắt mang tính cảnh cáo.
Biện Vũ nghĩ, cô không thể sợ hắn.
Biện Vũ đơn giản hạ lệnh đuổi khách:
"Buồn ngủ quá, tôi muốn ngủ rồi"
Uông Tiết Nhất đứng lên, ánh mắt dừng trên người Biện Vũ, nhưng lại nói cho hai người trong phòng nghe.
Uông Tiết Nhất nhìn cô nói: "Tôi phải đi đây, cô cứ nghỉ ngơi đi"
Cửa phòng bệnh được đóng nhẹ nhàng lại.
Biện Vũ một lần nữa nằm sấp xuống, Dương Đào lại giúp cô gấp mặt sau váy để cho cô có thể ngủ ngon, lại nhẹ nhàng đắp chăn lên người cô, Dương Đào vỗ vỗ eo Biện Vũ: "Mau ngủ đi, sư muội"
Biện Vũ lấy lại bình tĩnh.
Uông Tiết Nhất đi ra phòng y tế, xe Lương Băng vẫn còn đậu ở chỗ cũ.
Uông Tiết Nhất mở cửa xe ngồi lên, Lương Băng ngồi trên ghế điều khiển, cái tay cầm di động hướng hắn phất phất: "Vì mày mà ngay cả tiết học quan trọng, tao cũng trốn, mau cảm ơn tao đi"
Lương Băng đã giúp đỡ hắn gọi Dương Đào ra ngoài nga.
______________________