Chương 17: Biện Vũ ngực to

Nam Đại

"Thật sự không cần ở lại thêm vài ngày sao?" Dương Đào hỏi.

Biện Vũ lắc lắc đầu, cô lấy nịt ngực từ trong túi ra.

"Bác sĩ nói không cần, chỉ cần nhớ bôi thuốc liền sẽ tốt"

Đai ngực an toàn treo lên bả vai, đôi tay Biện Vũ ở sau người sờ soạng tới cái móc ngực, quả nhiên đυ.ng phải miệng vết thương sau lưng rồi.

"A nha" Biện Vũ ăn đau kêu một tiếng.

Dương Đào đi tới phía sau cô vừa nhìn thấy dưới móc khóa ngực là miệng vết thương Biện Vũ.

Dương Đào nhìn cô nói: "Sư muội, đừng mặc nữa, nếu đè lên lại chạy máu thì làm sao đây"

Cũng chỉ có thể không mặc.

Đang là mùa hè, vì vậy Biện Vũ mặc vào cái áo thun màu đen xong liền nhìn về phía Dương Đào ở phía sau:

"Em mặc như vậy có lộ liễu quá không?"

Dương Đào nhìn thoáng qua, ngực Biện Vũ thật to a. Thật sự không thể nào che được, cô chỉ có thể trấn an Biện Vũ. "Không sao đâu, chúng ta sẽ về ký túc xá nhanh thôi"

Dương Đào vừa giúp Biện Vũ dọn dẹp hành lý, vừa thay Biện Vũ oán giận Thần Đông một câu.

"Thần Đông, hắn đến tột cùng đang bận cái gì a?"

"Em không biết " Biện Vũ nói nhỏ.

"Tiền lời kiếm cũng không ít, bạn gái cũng phải cố đến chăm chút chứ" Dương Đào thứ một trăm linh một lần nói bậy Thần Đông trước mặt Biện Vũ.

Nếu là lúc trước, Phỉ Phỉ, bạn tốt cùng phòng Biện Vũ nhất định sẽ dỗi cô nói một câu: "Thời gian cũng là số phận, có vài người lên đại học, cuộc đời bắt đầu cất cánh, điều đó vô cùng bình thường "

Biện Vũ có chút cô đơn nhìn tường, cô cũng muốn biết a.

Thời điểm rời khỏi, Dương Đào rất là tiếc hận nhìn hoa tươi trên bàn kia cùng những sản phẩm dinh dưỡng ở góc tường.

"Hoa tươi có thể không cần, sản phẩm dinh dưỡng phải mang về ký túc xá, bỏ lại thì uổng đó" Dương Đào rất là đau lòng, Uông sư đệ đưa tới hoa tươi cùng sản phẩm dinh dưỡng thực quý nha.

Biện Vũ nhìn lướt qua phòng bệnh: "Không cần mang"

Từ ngày đó về sau, Uông Tiết Nhất cũng không còn đến.

Biện Vũ nhẹ nhàng thở ra, như là có người thăm dò trước cửa phòng bệnh, xách theo sản phẩm dinh dưỡng cùng hoa tươi tặng tiến vào.

Buổi tối Thần Đông mang đồ ăn đến, ánh mắt lưu luyến ở hoa tươi tốt nhất vài lần, quay đầu liền đón nhận ánh mắt lo lắng của Biện Vũ, cô giật giật môi đang định mở miệng cùng hắn giải thích.

Thần Đông sờ sờ mặt Biện Vũ, ngữ điệu ôn nhu:

"Không cần giải thích cho anh, anh hiểu hết mà"

Nếu như mọi tình địch có ý với Biện Vũ, hắn phải xua đuổi từng người một thì có lẽ hắn không cần sống nữa.

Vấn đề là, lại thêm một cái tình địch, nhưng Uông Tiết Nhất có tiền có thế còn rất có địa vị, cái này làm cho Thần Đông không thể không cảnh giác.

Nhưng mà, tính cách Biện Vũ ngoan ngoãn, lại có một loại gọi là trung trinh, cái này làm cho hắn yên lòng, không hề lo được lo mất.

Dương Đào nhìn đôi nam nữ trên giường bệnh kia, trợn trắng mắt một phen, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng không biết nên chọn ai.

Biện Vũ cùng Dương Đào đi song song ra phòng y tế, Dương Đào đột nhiên giơ cánh tay lên, hưng phấn hướng về phía bụi cỏ nơi xa vẫy vẫy.

Biện Vũ thắc mắc hỏi: "Sư tỷ đang làm gì vậy?"

Đương Đào cười hắc hắc: "Là sư đệ vừa mới quen, hắn sẽ lái xe đưa chúng ta về ký túc xá".

Biện Vũ a một tiếng, kéo tay Dương Đào xuống:

" Em không có mặc áo bra a"

Dương Đào chớp chớp mắt, nhìn cô nói:

"Chính là bởi vì không có mặc, em muốn một đường đi trở về, để người khác vây xem nhìn kỹ sao?"

Phòng y tế cách xa khu ký túc xá, phải đi qua đường trường.

Chiếc xe nhanh chóng chạy đến đây, tuy không hiểu biết về ô tô nhưng kết cấu chiếc xe này khác với mấy hàng xe rẻ tiền sang chảnh bên ngoài.

Dương Đào nhảy nhót mở cửa xe ghế lái phụ ngồi vào trước, hướng về phía Biện Vũ kêu to:

"Lên xe đi, chúng ta sắp về nhà rồi"

Biện Vũ cúi đầu, mắt nhìn ngực phồng lên của chính mình, cô vẫn là co đầu rút cổ mở cửa sau xe ra.

Ghế sau, Uông Tiết Nhất đang ngồi!

Đời người nơi nào sẽ không còn gặp lại nữa!!!