Phiên ngoại 2: Uông Tiết Nhất

"Ông lại cho hắn tiền nữa?" Uông Thành theo tiếng vọng nhìn lại thì thấy Uông Tiết Nhất đứng ở cửa thư phòng ông. Mười mấy năm qua đi, cháu ngoại Uông Tiết Nhất của ông bây giờ đã trưởng thành giống như người đàn ông thực thụ, dáng người cao dài, khuôn mặt lại tuấn dật phi phàm, giơ tay nhấc chân lộ ra khí độ bất phàm, dung hợp tất cả đặc điểm của con gái Uông Thư cùng Lam Nhất Minh.

Nhìn dáng vẻ vừa mới tan học, hắn ăn mặc áo sơ mi trắng cùng quần đen trường học, cà vạt lỏng lẻo mà kéo ra, trên khuôn mặt tuấn tú lại là bộ dáng không kiên nhẫn, đi vào trong phòng.

"Vì sao ông phải cho tiền hắn?"

Uông Thành gật đầu thừa nhận, thu hồi tấm chi phiếu trong tay, đem bút máy cắm trở về ống đựng bút. Số tiền này với ông mà nói, bất quá chỉ là mất mấy sợ lông trâu.

Ông hỏi Uông Tiết Nhất " Cháu chọn đại học ở đâu?"

"Ân, Nam Đại" Uông Tiết Nhất ngồi xuống ghế, ngón tay không chút để ý xoay xoay cái mô hình địa cầu thật lớn.

Uông Thư muốn trở về nơi đó nhưng không thành công, hắn cũng muốn đi.

"Cũng được, miễn chuyên ngành chọn không phải là..."

"Chính là ứng dụng vật lý" Uông Tiết Nhất trả lời.

Uông Thành vỗ vỗ trán, ông từ trước đến nay không có cách nào quản được Uông Tiết Nhất, hắn có chủ kiến riêng của mình, không bao giờ chịu người khác xếp đặt.

Gia nghiệp bạc triệu của ông còn muốn vị tiểu thiếu gia này nỗ lực tới kế thừa đó!!!

_________

Sau khi Uông Thư qua đời, Uông Tiết Nhất mười một tuổi bắt đầu xem sách mẹ Uông để lại, sách vật lý đầy tủ, còn có mấy quyển dạy người ta yêu đương.

Uông Tiết Nhất nhướng mày nhìn mấy quyển sách dạy người ta yêu đương, trên bìa sách là hình trái tim phấn hồng.

Mẹ Uông của hắn, đã yêu liền không nhìn người.

Bằng không, tại sao mẹ Uông lại chọn Lam Nhất Minh, một tên hỗn đản có một không hai.

Trên bàn còn bày các dụng cụ lớn lớn bé bé, còn có một quyển sách quang học đang mở ra.

Ngay khi Uông Tiết Nhất thổi tro tàn, tùy ý nhấn nút ON, âm thanh vù vù của dòng điện vang lên, cỗ máy bắt đầu hoạt động, chỉ trong tích tắc ánh sáng huỳnh quang mỏng manh màu xanh lá cây liền đập vào tấm kính rỗng.

Những ngón tay thon dài của hắn chạm vào tấm kính, cuốn sách cầm trên tay hắn dường như vẫn còn độ ấm, là độ ấm của mẹ Uông hắn.

---------------------

Ngày đó, Uông Tiết Nhất chuẩn bị xuất phát đi Nam Đại.

Ở sân bay, ông ngoại hắn đem chìa khóa nhà ở bên cạnh Nam Đại cho Uông Tiết Nhất, phòng kia đăng kí bằng danh nghĩa của Uông Thư cùng Lam Nhất Minh, Lam Nhất Minh một lần cũng chưa từng đi đến đó.

"Nhà ba tầng, còn có dì giúp việc. Tiểu tử, đi đến chợ phía Nam, không ai quản con thì đừng chơi đùa quá điên"

Uông Tiết Nhất không kiên nhẫn gãi gãi tóc, khi đó hắn còn không biết hắn sẽ gặp được một người như Biện Vũ.

Hắn nhìn ông ngoại cường điệu nói.

"Con thật là đi học tập. Cho dù có cô gái nào quấn lấy con, con cũng là Ok"

Ông ngoại hắn đấm nhẹ hắn một cái, ở Singapore bạn gái hắn cũng không ít, Uông Thành nhìn hắn nói:

"Nhớ chọn người tốt "

Uông Tiết Nhất lôi kéo hành lý đi về phía trước, bước chân dừng lại, hỏi ông ngoại hắn.

"Vì sao ông muốn nhốt hắn ở Singapore?"

Lam Nhất Minh là người chợ phía Nam, nhờ có một bộ túi da tốt, làm Uông Thư mê đến thất điên bát đảo, về sau Lam Nhất Minh được "gả" xa đến hào môn Singapore.

Sống trong hào môn đối với Lam Nhất Minh mà nói, vật chất là cái gì cần cũng đều có, tinh thần thì thất bại cùng tâm lý tự ti, làm cho sau hôn nhân sinh sống không lâu, tình cảm của hắn cùng Uông Thư dần dần xuất hiện vết rách.

Trước tình cảm có nguy cơ tan vỡ thì Uông Thư đã lựa chọn tích cực cứu lại hôn nhân.

Mẹ Uông liên hệ tới Nam Đại đồng ý cho bà làm giảng viên, lại mua biệt thự nhỏ cao cấp bên cạnh Nam Đại, lòng tràn đầy khát khao thoát khỏi cánh chim của ba Uông Thành, gia đình một nhà ba người sinh sống vui vẻ bên nhau.

Đột nhiên không kịp phòng ngừa xảy ra sự cố như vậy, bỏ lại con trai Uông Tiết Nhất bốn tuổi, cuộc sống từ đây trời sụp đất nứt.

Sau sự cố phát sinh đó, Uông Thành cùng Lam Nhất Minh đã thỏa hiệp điều kiện, Uông Tiết Nhất về Uông gia, từ đây cấp tiền cho Lam Nhất Minh cũng đủ cho hắn ở Singapore ăn chơi đàng điếm, ngợp trong phí sinh hoạt vàng son, mãi cho đến chết, chỉ có hai điều kiện.

Một là không đi tới toà án nhắc đến ly hôn, duy trì quan hệ hôn nhân của Lam Nhất Minh cùng Uông Thư.

Hai là lúc còn sống thì không được bước ra khỏi Singapore một bước.

Vì sao phải giam hắn ở Singapore?

Ánh mắt Uông Thành lướt qua Uông Tiết Nhất, nhìn bầu trời màu cam bên ngoài cửa sổ kính trong suốt từ trần nhà đến sàn của sân bay, cái lão già sáu mươi sáu tuổi, hiện tại bên người chỉ có một người thân là Uông Tiết Nhất này.

Ông làm như tự hỏi tự đáp: "Vì sao?"

"Bởi vì mẹ con ở đây, bởi vì mẹ con còn yêu hắn"