Chương 11: Váy lụa trắng ngà dính máu

Nam Đại

Váy lụa trắng ngà dính máu ngưng kết lại với nhau, Uông Tiết Nhất cúi người, hắn hiếm khi nào có kiên nhẫn như vậy, chậm rãi kéo ra từng chút từng chút, bộ dáng ưu nhã như đang mở ra món quà.

Biện Vũ đã ngất đi rồi, cô nằm sấp trên giường. Uông Tiết Nhất cởi ra lễ phục màu đỏ, lộ ra phía sau lưng trắng bóng loáng của cô, máu vẫn không ngừng đổ ra.

Uông Tiết Nhất theo máu cô dính trên cánh tay mình mà hướng lên trên xem, phát hiện sơ mi trắng của mình cũng nhiễm máu cô, có lẽ là dính vào lúc ôm cô trên đường tới đây.

Thế nhưng hắn đến bây giờ mới phát hiện.

Ấm áp, đỏ thắm, như là vẻ đẹp của thiên trường địa cửu.

Nữ bác sĩ nhìn Uông Tiết Nhất liên tục gật gật đầu.

"Bạn học, thật trầm ổn. Không tồi nha"

So với những bạn học sinh tới bệnh viện liền hoảng loạn la to thì tốt hơn rất nhiều.

Chỗ khác không bị thương, phía sau lưng Biện Vũ bị mũi nhọn pha lê cắt một đoạn, dài bằng ngón trỏ, sâu đến đốt ngón tay.

Trên lưng Biện Vũ đã khâu mười lăm mũi, sợi chỉ đen được xỏ qua mũi kim, đường chỉ bị kẹp dọc được nữ bác sĩ di chuyển khéo léo, lần lượt xuyên qua đâm vào da thịt cô.

Dương Đào trả phí ở quầy xong, thuận đường đi đến ký túc xá Biện Vũ lấy quần áo cho cô.

Phòng bệnh, thấy Dương Đào thỉnh thoảng nhìn lại đây liếc mắt một cái, cùng biểu tình trên mặt muốn nói lại thôi. Uông Tiết Nhất đã hiểu, liền đi ra ngoài.

Dương Đào cùng nữ bác sĩ nâng Biện Vũ dậy, mặc cái váy ngủ vào cho cô. Bởi vì chỉ có thể ngủ nằm sấp, nên bác sĩ cùng Dương Đào đã thương lượng, lấy kéo ra một phen, cắt phía sau váy Biện Vũ ra rồi gấp lại.

Vào đêm, có mấy người sư huynh sư tỷ bạn học cùng tới thăm, mang theo hai phần cơm đưa cho Dương Đào, mắt thấy Biện Vũ đang nằm bò ngủ thì nhờ Dương Đào giúp đỡ chăm sóc nhìn chút, bọn họ liền lưu luyến mà đi về.

Phòng bệnh, Dương Đào đang nâng hộp cơm ăn, thỉnh thoảng hướng chỗ Uông Tiết Nhất bên kia ngó liếc mắt một cái, hắn thế nhưng vẫn còn không có ý định rời khỏi đây, chuyện này thật sự là quá tốt!

"Bạn học, không muốn ăn chút gì đó sao?" Dương Đào thấy hắn nhìn thoáng qua, hắn đang dựa vào tường, cô thấy không rõ sắc mặt hắn, nhưng hai người đều bận việc tới bây giờ, hắn không đói bụng sao?

Hắn lắc đầu, "Không đói bụng"

Ngón tay chỉ chỉ Biện Vũ nằm trên giường bệnh, hỏi Dương Đào: "Cô ấy kêu là gì?"

"Tiểu sư muội năm nhất, tên là Biện Vũ" Dương Đào thu lại hộp cơm, lau chùi miệng, cho dù cô đói cũng không thể ăn ở trước mặt soái ca, cô phải làm cô gái rụt rè e thẹn.

Biện Vũ.

Uông Tiết Nhất đọc qua cái tên này, chậm rãi phẩm vị ở trên đầu lưỡi, hắn lại hỏi Dương Đào.

"Cái gì Biện, cái gì Vũ?"

"Biện trong thôn trang thứ hổ biện, Vũ trong trời mưa"

Dương Đào lại bồi thêm một câu.

"Soái ca, anh kêu cái gì nha?"

Hắn đi đến bên ghế dài ngồi xuống.

"Uông Tiết Nhất, hệ ứng dụng vật lý, năm nhất"

Cư nhiên là tiểu ca ca hệ vật lý, từ khi nào học viện vật lý lại xuất hiện một tiểu ca ca như vậy, mà cô cũng không biết?

Xưa nay thông hiểu mọi chuyện bát quái, Dương Đào đột nhiên cảm thấy thất bại, cô ngồi gần ở ghế dài.

"Tôi là Dương Đào hệ hoá học"

Uông Tiết Nhất móc di động ra, liếc mắt nhìn một cái xem giờ. "Ân"

Dương Đào thấy hắn thiếu thiếu hứng thú, nhưng vẫn nói thêm một câu: "Cây dương dương, quả đào đào"

Ánh sáng hành lang lộ ra, cửa phòng bệnh bị đẩy ra ngoài, lại đóng nhẹ một cái, Dương Đào đi WC.

Phòng bệnh chỉ còn lại Uông Tiết Nhất cùng Biện Vũ, hắn ngồi ở trên ghế dài, nhìn một cục nhô lên trên giường bệnh. Hình như cô ngủ không yên ổn, có lẽ sau lưng bị bôi thuốc vẫn còn đau, đang nói nói mớ gì đó, tiếng khóc khi vang lên khi thì ngừng lại.

Mặt sau váy cô bị cắt mở ra gấp lại, như là một đôi cánh nho nhỏ, nhưng trên lưng lại là vết thương dữ tợn.

Nó giống như một bức tranh sơn dầu độc đáo của Châu Âu được xếp nhiều lớp và lặp đi lặp lại.

Hôm nay hắn đáng lẽ làm xong thực nghiệm sẽ về nhà ngủ. Bây giờ thế nhưng còn ngồi ở chỗ này, nhìn nữ sinh bệnh mơ mơ màng màng kia.

Hiện tại hắn còn không muốn đi, thậm chí một chút ý định cũng không có. Bất quá, nữ sinh này đã có bạn trai , cũng không có quan hệ gì với hắn.

Nghĩ như vậy, Uông Tiết Nhất liền đứng dậy rời đi.

___________________

Dương Đào nhìn Thần Đông, bắt lấy góc áo hắn.

"Anh cũng thật bận rộn, bây giờ mới chịu đến đây"

"Trong phòng chính là bạn gái anh đó, khi nãy anh cũng ở lễ đường phải không?"

"Chúng tôi gọi điện cho anh thế nào, anh cũng không thèm bắt máy"

Thần Đông bực bội lấy tay Dương Đào bỏ ra.

"Biện Vũ, cô ấy sao rồi?"

"Phía sau lưng may mười lăm mũi, đang nghỉ ngơi " Dương Đào vừa tức vừa giận.

"Anh rõ ràng cũng ở lễ đường, lại để sư đệ khác ôm cô ấy mang tới đây. Anh làm gì vậy? Anh là ăn trộm hay có cẩu ở bên ngoài?"

Thần Đông nhạy bén bắt được chi tiết quan trọng. "Sư đệ?"

"Đúng" Dương Đào nhún vai, thấy trên mặt Thần Đông thình lình xuất hiện ghen tỵ, cô liền có chút khoái ý, cô tiếp tục phụ hoạ thêm đâm vào hắn.

"Năm nhất, học vật lý, đẹp trai hơn anh nhiều"

Mệt cho cô lúc trước thấy Thần Đông còn si mê một phen. Hiện tại, so với Uông Tiết Nhất ở bên trong phòng bệnh, hắn bất quá cũng chỉ đến vậy.

Nghe thấy là hệ vật lý, Thần Đông liền an tâm, hắn mở ra ví tiền, bên trong phình phình đều là tiền, hắn lấy ra một ít, không nhiều không ít vừa vặn hai ngàn.

"Anh muốn làm gì vậy?" Dương Đào bắt lấy tay cầm tiền của Thần Đông.

"Tạ lễ"

Thần Đông học quốc tế chính trị, vô luận quan hệ sau lưng là gì, còn không phải là quan hệ lợi ích trần trụi sao? Tiền là kiên định nhất cũng đáng tin cậy nhất.

Dương Đào lại không buông tay.

"Anh mới học năm nhất, làm cái gì mà có nhiều tiền đến thế?"

"Cho rằng sư đệ học viện vật lý là nam sinh ngành kỹ thuật chưa hiểu chuyện đời?"

"Anh mau đi nhìn quần áo mặc trên người cùng đồng hồ mang trên tay của người ta đi, anh sẽ không có loại hành động này đâu"

Một màn này, Uông Tiết Nhất vừa đẩy cửa ra đã nghe thấy.

Uông Tiết Nhất lui về phòng bệnh, ánh trăng chiếu vào phòng bệnh, bao trùm lên thân mình Biện Vũ đang hôn mê, hắn rất có hứng thú mà câu môi cười.

Tiểu đáng thương, coi chừng có một ngày bị bạn trai bán đi, còn giúp hắn ta kiếm tiền.