Chương 8: Ngày huấn luyện đầu tiên

Đang miên man suy nghĩ thì có một người ngồi vào bàn ăn cơm cùng cậu và Adam

“Xin chào, tôi là Aiko, tôi là người Nhật Bản”

“Xin chào, cậu nói tiếng anh thật tốt”

Aiko là một cô gái có vẻ ngoài vô cùng ưu nhìn, đôi mắt hai mí, chiếc mũi nhỏ, hàm răng trắng và đều, lúc cô ấy cười trông rất đang yêu, trong sáng. Ăn xong đi về phòng nghỉ Adam nói với cậu

“Cậu mau nghỉ đi, mai là buổi luyện tập đầu tiên, sẽ rất vất vả đấy, tôi mong là cậu trụ được”

Bách Điền nghe Adam nói xong thì cũng không biểu hiện gì vì thật sự cậu cũng đang rất rối, cậu thật sự đang hiểu chuyện gì, một trang trại trập trung, có rất nhiều người từ các nước khác ở cùng, ăn ở miễn phí, các cuộc thi sát hạch chết người. Bách Điền thật sự muốn hỏi cho rõ nhưng thật sự cậu đang rất mệt và chỉ muốn ngủ một giấc, cậu thật sự rất nhớ bố mẹ của mình.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, cậu được Adam dẫn đến khu tập luyện

“Đây là khu tập luyện dành cho cấp C và cũng nơi có cơ sở vật chất kém nhất”

Khu tập luyện này thực sự rất rộng, có đầy đủ các loại vũ khí như dao, kiếm, súng, cung tên,…riêng súng cũng đã có trên 10 loại, ngoài ra còn có tất cả các cung cụ hỗ trợ cho việc rèn luyện thể lực. Nếu như Adam nói nơi đây là tồi tàn nhất thì các cấp trên còn hiện đại đến mức nào nữa. Tất cả đều đang đứng tập trung lại một chỗ, sau khi nghe tiếng còi của quản lý mọi người đều xếp thành 10 hàng, Bách Điền nhìn ước lượng đang có khoảng 1000 người.

“Hãy chạy 50 vòng sân, nếu người nào không chạy đủ 50 vòng, thì sẽ bị phạt chạy them 50 vòng nữa, chạy đến chết thì thôi”

“Gì cơ 50 vòng?” Adam khó hiểu kèm theo sự kinh ngạc nhìn người quản lý

Thấy mọi người bắt đầu chuyển động nên cậu cũng chạy theo, vừa chạy cậu vừa hỏi Adam

“Người kia có nhầm không chạy 5 vòng thôi chứ, còn bị phạt chạy đến chết là sao?”

“Cậu không nghe nhầm đâu đúng 50 vòng, nếu không thì cứ nhân đôi lên, không chạy được thì bò, không thì trườn. Nếu như không vượt qua cậu sẽ bị vứt ra ngoài, bên ngoài xa mạc ban đêm có rất nhiều loại vật ăn thịt người. Cậu sẽ không toàn thây, đến miếng xương cũng không còn” Nói xong Adam liền chạy theo đoàn người.

Nghe Adam nói thật sự cậu vẫn không tin lắm, chạy được khoảng 10 vòng Bách Điền thật sự đã không còn thở nổi nữa, mặc dù trước kia ở nhà cậu cũng rất hay chơi thể thao cùng các bạn, cậu cũng được coi là người có thể lực tốt, nhưng so với ở đây cậu thực sự không khác gì 1 hạt cát giữa xa mạc. Bách Điền bắt đầu chạy chậm dần, sau các cuộc thi điền kinh do trường tổ chức thì cậu đã có 1 chút kinh nghiệm trong việc duy trì thể lực. Bách Điền cố gắng chạy chậm, chạy những bước nhỏ và duy trì hơi thở, cậu không uống nước để tránh việc bị đau bụng. Nhưng việc này cũng chỉ giúp cậu duy trì đến vòng thứ 30, Bách Điền thật sự không chịu nổi nữa. Cậu cũng nhìn thấy có những người đã ngất xỉu và bị lôi ra ngoài, chẳng lẽ là như lời Adam nói, họ bị ném ra ngoài cho thú ăn thịt sao.