Chương 6: Lời Ngọc Thoát Ra - Đệ nhất Mỹ Nữ Nam Triều

Thấy tiểu thư đã đến, Phúc ca đứng dậy cuối chào. Vị tiểu thư nhã nhặn gật đầu, tiểu Mai thì giúp nàng ấy ngồi xuống rồi lại lui ra đứng phía sau song song cùng Phúc ca. Ta nhìn Phúc ca, nhìn tiểu Mai tâm cũng nhảy dựng vội vàng đứng lên.

"Công tử xin mời ngồi". Người vốn dĩ lạnh lùng, thờ ơ với thế sự, lại thốt nên lời mời nhẹ nhàng, thanh thoát, nghe thật êm tai. Ta ngơ ngác không tin vào tai mình chưa kịp tỉnh mộng thì nàng như cười như không tiếp lời "công tử định đứng dùng cơm sao?"

"À. À. Tiểu thư nói ta sao?, Ta Ta, Ta...Ta cảm ơn » Sao lại không nói nên lời thế này, ở thế giới của ta, ta cũng không quan tâm ai làm gì, ra sao, bởi chỉ có người khác sợ mặt lạnh của ta, còn giờ đây, chính bản thân ta lại sợ bởi người khác. Triết Hàn Phong, đúng là "Vỏ quýt dày có móng tay nhọn" mà.

Ta ngồi vào bàn, lại nhìn sang PHúc ca cùng tiểu Mai "Ca, người cùng tiểu Mai cũng ngồi ăn chung, nhiều thức ăn thế này, 2 người ăn không hết" Ta biết rằng ở thế giới cổ đại, chủ tớ thân phận khác biệt nhưng ta thật không quen có người đứng hầu hạ ta ăn cơm. Thật bất công mà.

Phúc ca nghe ta nói lại nhìn tiểu Mai, Tiểu Mai nhẹ nhàng nói "Đa tại ý tốt của công tử, phận tôi tớ chúng ta làm sao dám ngồi cùng bàn với tiểu thư và công tử đây? Công tử xin cứ tự nhiên dùng bữa với tiểu thư, chúng ta sẽ dùng sau".

Ta im lặng cuối mặt không nói gì, lại nghe âm thanh dịu nhẹ vang lên "A Phúc, Tiểu Mai, Chúng ta từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, ta chưa bao giờ xem 2 người là tôi tớ, đến dùng bữa thôi, đây là mệnh lệnh, không được nói thêm nữa".

"Đúng rồi, đúng rồi, Phúc ca, Tiểu Mai ngồi đây đi". Ta vội vàng kéo 2 người họ, giờ thì thoải mái rồi, có thể ăn mà không sợ người khác nhìn mình. Vị tiểu thư này đúng là vạn người khó gặp, không biết gia thế ra sao? Lại toát lên người vẻ đẹp bất phàm, người người kính nể.

Mọi người không ai đυ.ng đũa, tất nhiên ta là khách, ăn nhờ ở nhờ cũng phải vậy thôi. Đợi một lát sau nàng mới chạm đũa, ăn những thức ăn thanh đạm, chúng tôi cũng bắt đầu ăn. Quả thật thức ăn cổ đại không được như hiện đại, gia vị nêm cũng không tới, không có nước chấm,... tất cả đều chỉ ăn để sống thôi, không biết ở kinh thành quán ăn nổi tiếng có ngon không nữa?

Qua hồi lâu cũng dùng xong bữa. Nàng và tiểu Mai trở về phòng trước, Phúc ca trả tiền bữa cơm. Ta ngại quá, hình như thế giới nào cũng có người thanh toán cho ta nhưng dù sao ở hiện tại ta cũng đi làm, coi như là tiền mồ hôi nước mắt mà có. Còn ở đây là phải để người khác bao nuôi.

"Ca, ta xin lỗi, ngày sau nhất định ta sẽ trả tiền cho huynh. Ta thật ngại, ta không có tiền". Trong thẻ của ta tiền nhiều lắm, mà đương nhiên ở đây vô dụng quá rồi.

Ta và Phúc ca trở về phòng, huynh ấy bảo ta ngủ trước « Đệ ngủ trước, ta ra ngoài canh gác ». « Không an toàn sao Ca phải gác đêm ? ». Phúc ca cười « Kiểm tra trước để đảm bảo an toàn cho tiểu thư ».

« Được, ca đi cần thận ! »

Cửa phòng đóng rồi, ta lôi ba lô từ góc giường ra, thấy thức ăn nhanh vẫn còn, lôi gói snack hương tảo biển ra ngoài để lát cho Ca thử, mai cho nàng và Tiểu Mai 1 gói ăn thử món ăn cách đây 2000 năm mới xuất hiện. Đồng hồ mang trên tay và điện thoại di động vẫn hoạt động bình thường. Chỉ là di động sắp hết pin, không có cột sóng nào thôi. Vô dụng, chỉ có thể dùng làm đèn pin.

Thời gian không sai biệt lắm với hiện tại, hiện giờ là 8 giờ tối, ta mang theo gói snack ra ngoài xem Phúc ca thế nào rồi. Nhìn thấy trên nóc nhà đối diện, Phúc ca đang uống rượu nhìn về hướng này « Tiểu đệ, ngươi có muốn uống không ? nào sang đây, cùng ca uống một bữa »

« Đệ muốn ! nhưng không có cách nào sang đó ? »

« A....Ca làm .. » chưa kịp hoàn hồn thì 2 chân đã chạm vào mái ngói. « Ca, công phu hảo lợi hại, có thời gian có thể dạy đệ khinh công được không ? » « Hảo, nếu đệ muốn học » « Nào uống ! »

« Cho Ca mồi ngon nè » Ta đưa snack cho Phúc ca « Đây là đồ ăn nhanh, huynh chỉ cần mở gói ra, và ăn thôi, không cần nấu nướng gì, có thể ăn hoặc để uống rượu ».

« Huynh là lần đầu thấy, những gì đệ mang theo thật lạ ».

« Đúng rồi ca, ở đây không có đâu. Đệ cũng rất lạ lẫm với nơi đây, người đầu tiên đệ biết là ca, Tiểu Mai và Tiểu thư đó ».

« Được, vậy sau này có việc khó cứ tìm ca, chúng ta là huynh đệ tốt » « Cạn » « Cạn »..........

Bên trong phòng Tiểu Mai giúp nàng thay y phục chuẩn bị ngủ. « Tiểu Mai, bên ngoài ồn ào gì vậy ? »

« Dạ, thưa tiểu thư, Phúc Ca cùng Hàn Phong công tử uống rượu trên nóc đình ạ ! »

« Vậy sao ? Vậy chúng ta ngủ thôi ». Cười như không cười, gương mặt trắng nõn ẩn giấu phía sau mạng che mặt và đôi môi hồng nhuận, đôi mài liễu được kẽ tỉ mĩ, đôi mi dài cong vυ"t. Không hổ danh xưng « Đệ nhất mỹ nữ kinh thành ».