Chương 5: Theo vào kinh thành

Nam Cung Hoàng Đế - Chương 5: Theo vào kinh thànhTiểu Thư

Trên xe ngựa, Hàn Phong nhìn tứ phía nhưng không phát hiện gì khác thường ngoài sự hoang sơ cổ kính cách hiện đại một khoảng thời gian không với tới được. Nhìn sang người đang đánh xe ngựa, ngập ngừng hỏi "Huynh đệ, ta vẫn chưa biết gọi huynh là gì?"

"Nhìn ngươi chắc nhỏ hơn ta. Ta tên Vinh Phúc. Gọi ta Phúc ca được rồi ».

«vâng Phúc ca ». Ở hiện tại ta đáng tuổi anh ngươi đấy nhóc.

Đoàn người cùng nhau đi đến một trấn nhỏ, trời cũng nhá nhem tối. Phúc ca cho xe ngựa dừng lại ngay một tiểu điếm nhỏ cũng được xem là sạch sẽ. Ta và Phúc ca xuống xe, tiếp đó là Tiểu Mai xuống giơ tay đỡ lấy vị tiểu thư của họ. Tôi được một phen mở mang tầm mắt, thì ra thiếu nữ thời xưa và thời nay điều thích mang khẩu trang khi ra đường sao? Nhưng phải nói đến, tiểu thư nhà người ta giữ dáng tốt thật, dáng người mảnh mai, da trắng mịn, mi cong vυ"t, mài được kẽ cẩn thận, kết hợp với khăn che mặt và y phục màu trắng thật giống thần tiên tỉ tỉ trong phim Thiên Long Bát Bộ a.

Phúc ca thuê 2 gian phòng, Phúc ca và Hàn Phong 1 gian còn lại vị tiểu thư chưa biết danh tính kia cùng Tiểu Mai 1 gian. Mỗi người đều vào phòng để tắm rửa thay y phục sạch sẽ.

Vốn dĩ cơ thể Hàn Phong từ nhỏ vòng 1 không có, không biết có do sự tác động của y học hay không, mà phần trên thì như nam nhân, phần dưới thì vẫn là của nữ nhân, lại không có nguyệt san như nữ. Hàn Phong không quan tâm lắm, đến giờ mới thấy thật phiền phức. Muốn lấy vợ không được, lấy chồng không xong. Đúng chất thái giám hoàng cung luôn.

Dù sao số phận cũng là vậy, không trách ai được. Đành chấp nhận. Ngồi suy nghĩ chốc lát thì PHúc ca cũng tắm xong, tới lượt Hàn Phong tắm. Cả ngày nay bụi bẩn thật khó chịu, tắm xong thật thoải mái. Tắm xong mặc lại bộ đồ thể thao mới vừa xuyên qua trưa nay, nhìn xem đồng hồ cũng gần 7 giờ tối. Phúc ca ngoài cửa bước vào trên tay còn mang theo bộ y phục, đưa cho Hàn Phong "Đệ thay y phục này, y phục của đệ nhìn lạ quá, đi ra ngoài e rằng bất tiện". Bất quá đành phải như vậy, tiếp nhận y phục và bắt đầu thay, Phúc ca rất biết điều đi ra ngoài khép cửa lại. Mặc thế nào đây? Vẫn mặc áo thun bên trong, khoác thêm trung y, //// ơ, quá rắc rối, cuối cùng cũng xong.

Đi xuống phòng khách đã thấy Phúc ca ngồi đợi sẵn "Có thoải mái không? Đệ nhìn rất anh tuấn nha"

"Đa tạ Phúc ca đã khen, đệ không quen lắm, nhưng sẽ cố gắng, đệ vẫn mang đôi giày của đệ, vì đệ quen rồi". Hàn Phong ngồi xuống trả lời.

"Đệ đợi một chút, tiểu thư cùng tiểu Mai xuống chúng ta có thể dùng cơm". "Ca đừng khách sáo như vậy, ta chờ được mà".

Nói chuyện khoảng 15 phút sau thì 2 người vừa xuống, vẫn là y phục trắng tinh khiết. khăn che mặt màu trắng, làm cho cả khách điếm im lặng xuống. Có thể cả 99% người ở đây cầu mong có một cơn gió thổi bay chiếc khăn che mặt xuống để họ được ngắm nhìn dung mạo của vị nữ tử kia.