Chương 4: Xuyên

Nam Cung Hoàng Đế - Chương 4: XuyênTa xin thay đổi ngôi kể. Đầu truyện là nhân vật kể ngôi thứ nhất. Sang chươn.g 4 sẽ không.

Sáng hôm sau Hàn Phong lái xe đến đón Nguyệt Lam tiểu thư từ sớm. 2 người leo đến đỉnh hòn núi phía Bắc cũng là lúc mặt trời lêи đỉиɦ điểm. Ngắm toàn bộ khung cảnh nơi đây thật đẹp, gương mặt Hàn Phong lắm tấm mồ hôi. Bỗng có một bàn tay chạm nhẹ vào gương mặt, giật cả mình thì ra là Nguyệt Lam dùng tay lau mồ hôi trên gương mặt thanh tú của Hàn Phong. Hai người có vẻ ngại ngùng, Hàn Phong xoay lưng lại với Nguyệt Lam, Nguyệt Lam ôm chầm lấy Hàn Phong.

"Hàn Phong, em nghĩ anh biết được tình cảm em dành cho anh ngay từ lần gặp đầu tiên, tại sao anh luôn trốn tránh?"

"Em có biết thân phận của anh không? Anh không phải con ruột, cháu ruột, không phải người thừa kế của tập đoàn Hàn Phong. Anh là trẻ mồ côi được cha mẹ nhận về nuôi. Anh mới biết sự thật này vào tối hôm qua. Điều đó cũng không quan trọng bằng việc anh không phải là con trai. Bên cạnh anh lại hủy đi tương lai tươi đẹp của em. Con đường em đi sẽ không dễ dàng. Gia đình sẽ không chấp nhận, em có hiểu được những điều này?"

Dùng sức xoay người Hàn Phong lại. Nguyệt Lam hét lớn "Anh nhìn thẳng vào mắt em, nói cho em biết đi, tình cảm anh dành cho em là thế nào?"

"Được, anh nói em biết, anh chỉ xem em là em gái, là đối tác. Ngoài ra không còn bất cứ tình cảm nào khác. Có hiểu không?" Hàn Phong vẫn bình tĩnh nói.

"Triết Hàn Phong, Anh tàn nhẫn lắm, Tôi không cần sự thương hại của anh" Nói rồi quay lưng chạy xuống núi. Vậy là công việc chưa bàn xong, lại dẫn đến khởi đầu cho sự đỗ nát của một mối quan hệ.

Trời nắng thật, may là ở đây có thác, có nước, có gió có cây không thì mặt trời đốt cháy da con người ta rồi. Lấy điện thoại gọi Nguyệt Lam, cả mười cuộc mới chịu nghe máy, vẫn còn giận hờn nữa đấy. Cô ấy xuống đỉnh núi an toàn và đang trên đường về nhà. Tên lạnh lùng này có xin lỗi người ta mới làm người ta dịu bớt đấy chứ.

Kết thúc cuộc gọi, nhìn đồng hồ còn một phút nữa thì đúng 12 giờ trưa. Bỗng dưng ngọc bội đeo trên cổ nóng dần, lại phát sáng kéo cả người Hàn Phong bay lên hướng mặt trời. Ánh sáng chói lòa làm hắn không thể mở mắt được, tất cả mọi thứ diễn ra trong chóp mắt, đến khi cả thân thể va chạm và ôm thân thiết một mảng cực cứng, và đau, hắn vẫn còn đang choáng.

Khoảng 15 phút sau, có người la hét, đá hắn làm hắn mơ màng mở mắt ra. Một nơi khác, không phải là đỉnh núi lúc trưa đứng, mà là một thác nước, bên cạnh là một rừng trúc không khí vô cùng mát mẻ. Trước mắt một nam nhân mặc trang phục cổ trang, tóc dài được búi lên gọn gàng, vẻ mặt không nhân từ cũng không ác bá, trông khoảng chừng 25 tuổi.

" Hừ, sao lại đá ta chứ?"

"Xin hỏi vị huynh đệ từ nơi nào lại nằm giữa đường thế này, trang phục của huynh thật lạ, không giống với chúng ta ở đây?"Hắn hỏi một câu quan tâm.

Nếu kết nối mọi thông tin, đây không phải đóng phim truyền hình, vậy có gọi là xuyên vào một không gian khác? Nếu đã vậy ta nên tùy cơ ứng biến.

" Tại hạ không nhớ tại sao lại nằm đây? Tại hạ đến từ một nơi khác. Xin hỏi huynh đài đây là năm bao nhiêu? Triều đại nào?" Hàn Phong vẻ mặt vô tội hỏi thăm.

Nam nhân kia kiên nhẫn trả lời "Đây là thời Nam triều kiến Quốc, hoàng đế tại vị là Nam Cung Nhạc, kế vị năm thứ 18 của triều đại Nam cung. Là vị hoàng đế thương con như dân, vì dân làm chủ. Nam Triều được xem là thái bình, thịnh trị".

"Thì ra là vậy. vậy may mắn cho ta xuyên vào thời thịnh trị. Chứ không phải thời hôn quân loạn lạc" hắn thì thầm trong miệng. Đứng dậy phủi bụi trên người "Đa tạ huynh đài rất nhiều. không biết huynh sẽ đi đâu? Vì ta mới đến đây không biết đường đi. Huynh có thể cho ta theo huynh không? Ta hứa sẽ không gây phiền phức?"

Nam nhân nghe xong xoay người đi đến bên chiếc xe ngựa sang trọng thì thầm một lát, mới quay lại trả lời cung kính "Nếu vị huynh đài không chê, chúng ta cùng đồng hành đến kinh thành. Người trong xe ngựa là tiểu thư của chúng ta, còn đây là Tiểu Mai, người theo chăm sóc tiểu thư." Nói mới nhớ, a hoàn tiểu Mai nhìn chỉ khoảng 18 tuổi, trong dễ thương xinh xắn, cô ấy hành lễ với hắn nữa chứ.

"không chê không chê, được đi cùng các vị là phúc đức của tại hạ, cho tại hại gửi lời đa tạ đến tiểu thư các người, mong mọi người chiếu cố". Hàn Phong thật biết diễn kịch.

" Ủy khuất huynh đệ phải ngồi chỗ đánh xe ngựa với ta rồi"

"không sao không sao, ta không ngại".

Mọi người bắt đầu lên xe, nam nhân đánh xe ngựa có vẻ võ công cao cường, là người bảo vệ an toàn cho tiểu thư họ. Nói gì nói, đến giờ Hàn Phong vẫn chưa nhìn thấy dung mạo của tiểu thư nhà mấy người, không biết như thế nào mà bí ẩn vậy chứ?

Mà điều này không quan trọng, quan trọng là có thể đến kinh thành, phải chăng sẽ tìm được đường về nhà? Về lại ngay thủ đô Bắc Kinh? Hy vọng như vậy.