Chương 47

Hàn Phong không chịu nỗi khí trời nóng bức, phải cưỡi ngựa một đoạn đường dài hứng hết ánh nắng mặt trời. Nếu không nói là say nắng thì cũng sắp bị cảm nắng rồi. Mặc kệ các cung nữ ma ma lôi kéo. Không biết qua bao lâu thì nghi lễ cũng xong. Bụng Hàn Phong đói meo, miệng khô họng khát. Phải đi mời rượu a, mặc kệ, cầm lấy bình rượu uống liền một hơi không cần để ý hình tượng. PHụ Hoàng a phụ Hoàng, người ở đây đối phó không được sao? Phải chính ta đứng đây đối ẩm với bọn họ.

Uống đến choáng váng mặt mày, rốt cuộc cũng có người thương Hàn PHong. Chính là Hoàng hậu, Hoàng hậu sai Tiểu An đưa Hàn Phong về Tân Phòng Đông cung. Đi được một đoạn, Hàn Phong đẩy Tiểu An ra "An toàn rồi, không cần đóng kịch nữa. Ngươi nhờ Ngự thiện phòng chuẩn bị một ít đồ ăn thanh đạm cho Quận chúa, mang đến Phòng ta".

Đến ngã rẽ Tiểu An đi hướng Ngự thiện phòng, Hàn Phong đi hướng Tân Phòng. Đến phòng của mình vẫn lịch sự gõ cữa. Rất nhanh liền có cung nữ mở cửa hành lễ, ngước mắt nhìn thấy một thân ảnh màu đỏ vẫn còn mang khăn đội đầu. Dưới tay áo kia có lẽ là đôi tay đang nắm chặt. Hàn Phong chỉ nhìn một chút rồi nhìn sang ma ma nói "còn nghi lễ gì ma ma cho tiến hành nhanh. Ta cảm thấy mệt".

Ma ma cung kính nhắc nhở Hàn Phong tháo khăn đội đầu của Tân nương xuống, sau đó uống rượu giao bôi. Vẫn theo phong tục từ trước đến giờ, đưa tiền lì xì cho ma ma rồi cho lui. Căn dặn cung nữ tháo mũ đội đầu và tẩy trang giúp Quận chúa. Từ đầu đến cuối Hàn Phong chỉ lẳng lặng ngồi một bên nhìn Quận chúa, không nói gì. Ngầm đánh giá nhan sắc của nàng, không hổ danh là Kinh thành đệ nhất mỹ nữ. Nàng chỉ trang điểm nhẹ nhàng cũng đủ làm siêu lòng không ít đám trai tráng bên ngoài. Gả vào đây thật mất hết cả tuổi thanh xuân.

Tất cả đã lui xuống, Như Nguyệt vẫn còn ngồi đó, chỉ xoay người lại nhìn Hàn Phong. Không muốn không khí này tồn tại, Hàn Phong lên tiếng "Quận chúa đến đây dùng bữa, ta nghĩ cả ngày nay nàng chưa ăn gì"

Theo lời Hàn Phong, Quận chúa đứng dậy đi về phía Hàn Phong. Ngồi xuống, cũng không có động đũa. Hàn Phong thì rất tự nhiên gắp thức ăn vào chén của Như Nguyệt "nàng ăn đi".

"Thái tử rất mệt sao?". Như Nguyệt lo lắng hỏi.

"Mệt chứ. Ăn xong hảo hảo ngủ một giấc". Giờ này cũng không cần hỏi chuyện cũ. Nhưng thấy ánh mắt lo lắng kia, Hàn Phong thật sự rất buồn cười đi. Nàng ăn được một ít đã nói no. Thay đô ngủ rồi ngồi cạnh giường. Hàn Phong sai người dọn dẹp sạch sẽ cũng thay đồ ngủ. Lại thấy bộ dạng Như Nguyệt khẩn trương không khỏi một trận cười thầm.

"Đừng khẩn trương. Ta sẽ không làm gì nàng". Chấp tay sau lưng, mắt nhìn thẳng Như Nguyệt mà nói. Lúc này Như Nguyệt vẫn còn ngỡ ngàng không hiểu ý trong lời nói của Hàn Phong. Chỉ nghe Hàn Phong nói tiếp.

"Chuyện của nàng và Nam Cung Tâm đã biết từ trước. Ta có một quy tắc. Vợ huynh đệ không đυ.ng vào. Chuyện nàng tiếp tay cho hắn gϊếŧ ta. Ta có thể bỏ qua. Ta hy vọng sau này nàng và hắn có qua lại vẫn phải cẩn thận tai mắt mọi người".

Vừa dứt lời chỉ nghe một tiếng bốp. Má trái đau rát, Như Nguyệt không biết từ khi nào đi đến ban tặng cho Hàn Phong một cái tát. Nước mắt rơi xuống, đau khổ nhìn Hàn Phong "chàng đừng tự cho mình là đúng. Ta sai, ta sai vì tiếp tay cho Nam Cung Nhân hãm hại chàng. Ta cứ nghĩ cuộc đời này chỉ chờ đợi mỗi hắn. Nhưng không, từ thời điểm chàng xuất hiện, chàng đã cướp đi trái tim của ta. Ta biết nhớ thương, biết hờn ghen, biết đau lòng . Với hắn ta không có cảm giác này. Lấy chàng là ta nguyện ý, không một ai ép buộc ta cả".

Một người luôn dịu dàng hôm nay lại ra tay đánh người như vậy, là lần đầu tiên Hàn Phong nhìn thấy. Cũng không trách làm gì. Chỉ là bản thân cần suy nghĩ một chút, vì vậy liền nói "đêm đã khuya, nàng nghĩ ngơi tốt. Ta sang thư phòng".

Nói rồi đến phía sau bức tranh, đẩy cửa ra đi sang thư phòng. Đã sớm chuẩn bị từ trước. Bên kia chăn êm nệm ấm. Hảo hảo đánh một giấc, sáng còn phải chạy sang bên kia đóng kịch.

Bên này Như Nguyệt một đêm khóc ròng, bên kia Hàn Phong một đêm ngon giấc. Sán nay nghe một trận ồn ào, Hàn Phong chạy sang phòng Như Nguyệt, tiện tay mang theo một lọ nhỏ, bên trong chứa một ít máu gà đã nhờ Tiểu An chuẩn bị từ hôm qua, nhỏ lên tấm vải trắng. Quay sang hỏi Như Nguyệt "nàng thấy giống không?". Chỉ là câu hỏi vô tình nhưng làm người nghe đỏ mặt tía tay. Như Nguyệt chỉ lạnh lùng liếc Hàn Phong một cái, cũng không nói gì, rời giường đi mở cửa. Không khỏi mắng thầm "Hàn Phong thối tha, ngươi dám làm bổn cung khóc đến sưng cả mắt. Một đêm không chợp mắt. Ngươi hiểu lầm bổn cung rồi bỏ mặc ta ngủ thẳng đến sáng. Thù này ta tất báo".

Cung nữ bận rộn hồi lâu cuối cùng đã giúp Hàn Phong thay y phục xong. Bên kia Như Nguyệt đã quấn tóc xong, trang điểm thật hoa lệ vì phải vào cung thỉnh an Hoàng Thượng và Hoàng hậu. Hai người bước song song bên cạnh nhau không nói gì. Mãi cho đến Khôn Ninh Cung. Thỉnh an xong ở lại dùng bữa sáng. Từ đầu đến cuối ai hỏi Hàn Phong sẽ trả lời. Còn lại không để mọi người vào mắt. Tâm trí bay tận đâu đâu.

Sáng nay cung nữ dâng lên miếng vải có vết máu. Biết chắc chắn Hàn Phong dở trò nhưng vẫn chưa có cơ hội trêu chọc Hàn Phong. Hoàng hậu sắp bị Hàn Phong chọc cho tức chết rồi. Nàng chỉ là lo lắng cho tương lai Hàn Phong. Sau khi lên ngôi Hoàng đế, nếu không có thế lực của Trần Triển chống nỡ, rất khó giữ vững giang sơn này. Nỗi lo của người làm mẹ đứa con này sao có thể hiểu.

Buổi sáng của gia đình Hoàng tộc bình đàm trôi qua. Có lẽ bức tường ngăn cách Hàn Phong và Quận chúa quá dày. Không biết khi nào mới được phá vỡ, hai người sẽ lại giống như ngày xưa.?