Chương 48

Gửi một người một vài bức ảnh, để có thể hình dung diện mạo của Quận Chúa Như Nguyệt và Đường Cung Chủ - Đường Uyển Nhi.

Này Là Quận chúa.Nam Cung Hoàng Đế - Chương 48Nam Cung Hoàng Đế - Chương 48

Này là Uyển Nhi.

------------

Dùng bữa sáng tại Khôn Ninh Cung xong. Lấy cớ bận xử lí công vụ, Hàn Phong và Như Nguyệt rời khỏi. Trước khi đi Hoàng hậu còn không quên tặng Hàn Phong một câu "Không phải Tĩnh Nhi có nói trong quy định làm việc, khi thành thân được nghỉ 3 ngày sao? Tranh thủ thời gian này bồi Nguyệt Nhi đi dạo đi".

Ta Kháo a. Vậy mà người vẫn nhớ sao. Đang đảo tròng mắt rối rắm suy nghĩ không biết lấy cớ từ chối thế nào. Đã nghe Uyển Nhi nói "Thái tử còn có việc, ngày tháng còn dài, Thái tử vẫn có thể bồi Nguyệt Nhi. Xin mẫu hậu đừng lo lắng".

"Con xem a, vẫn là Nguyệt Nhi hiểu chuyện".

Hai người này từ khi nào lại kẻ tung người hứng như thế này. đi khỏi hành lang Khôn Ninh Cung, rẽ trái là đi Cung Tâm điện - Nơi ở của Nhị Hoàng tử. Dừng lại một chút "Nàng có thể tự do đi những nơi mình thích. Ta còn có việc". Liền chuẩn bị dẫn theo Tiểu An rời khỏi.

Chỉ nghe bên tai một tiếng tức giận "Ngông cuồng". Rồi một làn gió mát mang theo hương thơm nhè nhẹ xuất hiện, đi ngang qua, không nhìn lại Hàn Phong một lần. Tiểu An trong giọng nói mang theo vẻ bất an "Thái Tử Phi tức giận thật rồi".

"Tại sao phải tức giận? Ta làm gì sai sao?"

"Thứ cho Tiểu an nói thẳng, Thái tử người có phần hơi quá rồi"

Nheo mắt nhìn Tiểu An "Ta quá đáng chỗ nào?"

"Chuyện trước kia đã là quá khứ, bây giờ Quận chúa đã là Thái tử phi của người. Người nên xem lại câu nói lúc nãy"

"Ta thì thế nào? Đến cả Tiểu An ngươi cũng không đứng về phía ta?"

Hàn Phong có chút bực mình phất ống tay áo đi thẳng, không quên ném cho Tiểu An một câu "Cho ngươi 15 phút chuẩn bị ngựa, xuất cung".

Theo Hàn Phong lâu như vậy, những từ ngữ thập phần khó hiểu này Tiểu An cũng không biết được bao nhiêu. Chỉ hiểu đại khái 15 phút kia là phải nhanh, càng nhanh càng tốt.

Tiểu Mai là thân cận của Quận chúa, Sau khi gả vào cung cũng được đặc cách theo vào cung. Còn Phúc ca đã lâu cũng không gặp mặt. Nhưng không thể theo vào cung được. Phải ở lại phụ trách lo chuyện trong và ngoài Quận chúa phủ cùng Phong Nguyệt lâu.

Đợi một thời gian nữa Hàn Phong sẽ hảo hảo nói chuyện với Như Nguyệt. Để nàng có thể tự do ra vào cung tùy thích. Nàng vẫn biết được tình hình tưởu lâu và các cửa hàng như trước khi vào cung. Tự cảm thấy mình thật rộng lượng. Hàn Phong cười sản khoái.

Rời khỏi thành không mang theo Tiểu An, không mang theo ám vệ. Trong mắt mọi người Hàn Phong chỉ là một THái tử tài trí, sách lược và tay trói gà không chặt. Lần này trốn đi cũng vì không muốn mọi người lo lắng. đi dạo thôi mà theo cả một đại nội thị vệ. Phiền chết mà.

Phía bên kia tưởu lâu cơ bản đã hoàn thành. Chợt nhớ đến Uyển Nhi. Không biết liên hệ với nàng như thế nào? Giờ này mà đi Lãnh Nguyệt Cung thì thật không tiện cho lắm. Đi thêm một chút xem trang viên sửa sang thế nào. Hàn Phong nói chuyện riêng với thợ xây, cần đập chỗ nào xây lại thì đập. Mua thêm cây cảnh trồng cho mát. Xây thêm hồ cá nhỏ. Bên kia Hồ sen trồng hàng liễu. Xây một chòi nhỏ nằm trên mặt hồ. Mùa hè nóng bức có thể ra đây nằm nghỉ, xem cá bơi dưới sen. Tuyệt a.

Đối với Như Nguyệt, Thái độ của Hàn Phong vẫn bình thường. Không chán ghét, cũng không thân cận. Bình sinh Hàn Phong không thích chia sẻ đồ của mình với ai. Tuy xin ra ở Hiện đại, tiếp thu nền văn hóa mới nhưng dù sao vẫn mang dòng máu Hoàng tộc cổ đại.

Trong lòng vẫn cứ đấu tranh không ngừng. Thật không biết phải đối mặt với Như Nguyệt như thế nào? Là đề phòng, là nghi ngờ? Có khi nào mình bị cắm sừng không? mà tình nhân bên kia lại là huynh đệ của mình. Một loạt câu hỏi hiện lên làm Hàn Phong rối rắm.

Thoáng cái đã trở về Đông cung mà không hay. Vừa vào phòng đã thấy Như Nguyệt nằm trên ghế dài đọc sách. Tiểu Mai một bên quạt quạt như sợ Quận chúa nhà nàng nóng. Dường như không gây tiếng động, Hàn Phong không muốn phá vỡ sự yên tĩnh của nàng nên nhẹ nhàng xoay người bước ra. Lại nghe Như Nguyệt buông sách "Thái tử có vẻ bận?"

Rõ ràng chỉ là một câu hỏi, nhưng lại như khẳng định. Nhưng ngữ khí chất vất rõ ràng. Không khỏi một trận lạnh sau lưng. Bình tĩnh, bình tĩnh a. Sao lại phải sợ nàng ta.

"Đúng vậy, ta thật sự có việc. Nàng không phải cũng rất bận sao?"

Như Nguyệt buông sách trong tay, dáng người uyển chuyển đi về phía cửa, bộ dáng không nhân nhượng, gương mặt trở nên lạnh băng.

"Thái tử người đừng nghĩ ta nhường nhịn lại muốn lấn tới. ta nghĩ mình cần hảo hảo nói chuyện rõ ràng"

Thật tức chết Như Nguyệt mà, nàng cả ngày buồn bã ở trong phòng đọc sách, rồi lại ra chòi hóng mát. rồi lại trở vào đọc sách. Mà cái người kia lại vui vẻ du ngoạn bên ngoài. Trở về còn không hỏi thăm nàng thế nào. Muốn trốn đi. Là muốn gây chuyện với nàng sao?

Hàn Phong bị câu nói này làm ngây người, nghĩ thầm "Cần nói chuyện gì? là chuyện của nàng với Nam Cung Tâm sao?". Không khỏi một trận buồn bực. Xoay mình. Nhăn mày. Điều chỉnh một chút tâm trạng "Hảo. Nói tại đây đi".

Tiểu Mai tự thấy tình hình quá căng thẳng, tự động lui ra ngoài đóng cửa lại. Bên trong phòng còn lại hai người. Đối mặt nhau. Đang đấu nhau bằng ánh mắt. Người trừng ta - ta trừng ngươi. Hàn Phong có lợi thế về chiều cao hơn so với Như Nguyệt , nhưng khí thế thì thua xa. Trừng được một lúc đành tự động dời ánh mắt đi chỗ khác. Nghĩ mình mới không thèm đấu với nàng ta làm chi.

"Nàng muốn nói chuyện gì?". Hàn PHong như có như không nói.

"Chuyện giữa ta và Nam Cung Tâm".

Trong lòng Hàn Phong kêu lộp bộp, hai tay nắm lại thành đấm. Tức chết ta mà. Muốn ta viết giấy giải trừ hôn ước sớm vậy sao?

.....