Chương 44

Thư phòng Đông Cung

Hàn Phong vừa ăn dưa hấu vừa nghe Tiểu An báo cáo tình hình do thám được, không khỏi bật cười " Haha Tiểu An a, ngươi nói Quận chúa lại bá đạo như vậy sao? Một chưởng đánh người yêu cũ thổ huyết"

"Tiểu An cũng có nghe qua tính khí của Quận chúa". Nói xong câu này thì có cung nữ bẩm báo Cửu Hoàng tử cầu kiến. Hàn Phong và Tiểu An cũng tạm ngưng đề tài này.

Vừa vào tới cửa đã nghe Hàn Nhân la hét "Thái tử ca ca thật biết hưởng thụ ha, trời nắng thế này ở tại thư phòng vừa ngồi ghế dựa vừa ăn dưa hấu. Sắp làm tân lang rồi sao không giữ hình tượng". Vừa nói vừa tiến lên lấy dưa hấu ăn đua cùng Hàn Phong.

"Đệ nói đi, đến đây có việc gì? " Hàn Phong nhìn Hàn Nhân cười cười. Vẫn tiếp tục cạp cạp dưa hấu a.

"Đến báo cáo tình hình với ca".

"Đệ định lừa ai a, còn không phải đến đây ăn chực. Báo cáo thì viết vào sổ. Ta sẽ tự xem".

"Haha. Không qua mắt được Thái tử anh minh". Hàn Nhân được một phen hả hê. Bắt đầu nghiêm túc hỏi "Hoàng huynh, thừa biết chuyện kia là Nhị hoàng tử làm, sao huynh vẫn rộng lượng như vậy?"

"Đơn giản, chúng ta là huynh đệ. Đệ nên nhớ, dù tài giỏi đến đâu nếu không có sự giúp sức của mọi người chúng ta đều sẽ không thể hoàn thành một công việc được trọn vẹn, mà việc này rất hệ trọng. Đó là chăm lo cuộc sống của con dân"

"hoàng huynh nói chí phải. Hàn Nhân sẽ luôn ghi nhớ". Câu nói vừa dứt thì đã nghe tiếng nói bên ngoài. Hai người đều không hẹn mà nhìn nhau.

Cửa mở ra, lại là thất công chúa, hai tay chống nạnh mà hét "hai người trốn ở đây ăn trái cây trò chuyện, còn muội lại phải ở bên kia nghe Thái phó tụng kinh"

"Hôm nay ta không có thời gian nấu ăn, ta còn việc phải làm a". Hàn Phong biết rõ hai người này mà. Thật sự hôm nay không rãnh để xuống bếp đâu.

Thất công chúa và cửu hoàng tử thất vọng, trò chuyện một lát chuẩn bị cáo từ, cũng không làm khó Hàn Phong. Hàn Phong lại nói "Đợi mụi trưởng thành, đủ kiến thức ta sẽ giao việc cho muội làm"

Thất công chúa phản bác "vì sao ? Muội lớn hơn cửu hoàng đệ mà?". Ờ cũng đúng. Nhưng Hàn Phong rất lười giải thích a. Có thời gian chúng ta lại nói. Giờ thì tiễn khách.

Thật sự Hàn Phong lòng rối bời. Đã hai ngày rồi chưa đến Thanh Xuân Cung, tin tức mình lập phi hẳn đã truyền khắp nơi rồi. Sáng nay còn nghe bộ Lễ nói rằm tháng sau sẽ thành thân. Hôm nay là đầu tháng, còn mười lăm ngày nữa đi. Một trận rối rắm vì vậy cùng tiểu An đến Thanh Xuân Cung, phải đối mặt với nàng rồi.

---Thanh Xuân Cung

Từ ngoài bước vào cũng không thấy ai, sao lại im lặng như vậy, đi một lúc bắt được cung nữ hầu hạ bên cạnh Uyển Nhi, Hàn Phong gấp gáp hỏi "nó ta biết sao nơi đây im lặng vậy?"

"Tham kiến Thái tử, Uyển Nhi cô nương muốn được yên tĩnh nên mọi người cũng không dám ồn ào như mọi khi. Tâm trạng Uyển Nhi cô nương không tốt, hai hôm nay nàng tự nhốt mình trong phòng, cũng không ăn uống".

"Được rồi lui xuống, à, căn dặn nhà bếp nấu ít cháo mang lên phòng". Nói xong còn căn dặn tiểu An canh chừng bên ngoài, không có lệnh của mình không ai được phép vào.

Đến Phòng của Uyển Nhi, Hàn Phong gõ cửa chỉ nghe giọng nói nhẹ nhàng mang theo một nỗi buồn "Ta không đói, các ngươi lui xuống đi".

Không có tiếng đáp lại, nhẹ đẩy cửa vào. Uyển Nhi nghĩ là cung nữ mang đồ ăn vào nên cũng không nhìn, không nói. Chỉ lặng lặng dứng nhìn bên ngoài. Dáng vẻ này làm Hàn Phong đau lòng quá. Tiến đến ôm nàng từ phía sau, cầm dựa lên vai nàng. Không ai nói gì, vẫn là Uyển Nhi phản ứng đầu tiên xoay người đẩy ra Hàn Phong "Thái tử xin tự trọng".

Không trả lời, vẫn tiếp tục ôm nàng, không cho nàng giãy giụa, một lúc sau chỉ nghe người trong lòng nấc nhẹ, nàng khóc. Nâng tay vuốt mái tóc dài đen mượt, thì thầm bên tai nàng "tin ta, đây không phải ý của ta. Là Phụ hoàng hạ chỉ đột ngột trước triều đình. Ta không còn cách nào khác."

Chỉ nghe Uyển Nhi càng khóc càng lớn, Hàn Phong không đợi nàng trả lời. Nói tiếp "Nàng biết ta và Quận chúa là không có khả năng, người nàng ấy yêu cũng không phải ta, mà là Nhị hoàng đệ".

Lúc này người trong lòng mới ngưng khóc, giãy dụa từ trong lòng Hàn Phong ra, ngẩng đôi mắt đang đầy nước nhìn nhìn. Bộ dáng trông đáng yêu nhỉ, Hàn Phong chợt cười nhẹ.

Mang theo giọng mũi liếc Hàn Phong "người cười cái gì? Có gì đáng cười sao?"

Uyển Nhi bất ngờ bị ôm vào lòng, Hàn Phong cười haha "nàng thật đáng yêu".

"Đáng yêu đâu bằng thái tử phi của người". Uyển Nhi là đang giận sao? Hàn Phong lại một trận cười đắc ý.

"Ta muốn bên cạnh nàng cả đời, ta không cần gì hết. Lời đã nói ta nhất định làm. Nếu phải bỏ cả Hoàng vị ta cũng không màng?" Nói xong lôi kéo Uyển Nhi đến bàn ngồi, đồng thời gọi cung nữ mang cháo vào "ta uy nàng ăn".

Uyển Nhi nhẹ nhàng mở miệng, cứ như vậy ăn hết chén cháo. Ngẩng nhìn Hàn Phong, nói ra một chút suy nghĩ trong lòng "ta nghĩ cần rời khỏi đây"

"Sao phải rời khỏi?" Hàn Phong quýnh lên. Ôm chặt Uyển Nhi.

"Ta không muốn ở đây nhìn người thành thân".

"Có phải nàng nhớ các tỉ mụi ở Lãnh nguyệt cung không?". Uyển Nhi nhẹ gật đầu. Hàn Phong cũng bớt lo đi. Lại nói "ta sẽ cho ngưòi xây dựng một tưởu lâu ngoài thành, làm nơi căn cứ tụ họp của nàng và các tỉ mụi lãnh nguyệt cung. Đồng thời buôn bán, tìm công việc để mọi người phát triển, có nơi ở tại đây".

"Thái tử quá lo lắng rồi".

"Vậy nàng đáp ứng ta phải nhanh trở lại. Tối nay ta sẽ vẽ chi tiết để tiến hành xây dựng. Ta không muốn xa nàng quá lâu".

Uyển Nhi chỉ nhẹ nhàng gật đầu nằm trong lòng Hàn Phong. Sau đó chợt nghĩ ra điều gì lại nói "Thái tử không được cùng nữ nhân khác..."

A..haha...Hàn Phong một trận cười lớn, thật đáng yêu a...lại nhanh chóng hôn lên đôi môi kia......

Thế là hòa rồi sao? Hàn Phong thật giỏi dụ dỗ nữ nhân a.