Chương 43

Rời khỏi Khôn Ninh Cung - Hàn Phong trở về Đông cung tắm rửa, mặt một bộ y phục thật thoải mái. Trở lại Thư Phòng ngồi trên chiếc ghế dựa mình tự thiết kế rồi hỏi Tiểu An "Bên Nhị Hoàng tử có tin gì chưa?"

"Thưa, thám tử hồi báo - Nhị Hoàng tử bên kia cực kì tức giận, đã viết một bức thư nhờ người đưa đi. Nội dung và người nhận thư thì chưa rõ".

Hàn Phong tay gõ gõ lên bàn lại hỏi Tiểu An "Ngươi đoán người nhận thư là ai đi?"

"Tiểu An nghĩ là Quận chúa".

Trong thư phòng Đông cung là một mảnh im lặng.

Mà phía bên Thư phòng của Nhị hoàng tử thì một trận tan nát. Hắn đập bàn "Dựa vào cái gì? Hả? Dựa vào cái gì hắn vừa xuất hiện đã cướp đi ngôi vị Thái tử của ta, cướp đi nàng lại còn trước mặt Phụ hoàng giả nhân giả nghĩa. Hắn dựa vào cái gì?"

Ngực thở hổn hển một tràn dài nói ra những lời bực tức trong lòng. Tên Quân sư bên cạnh đứng ra can ngăn "Điện hạ bớt giận, thư đã được gửi đi, chắc chắn nàng ta sẽ đáp ứng gặp mặt"

Nam Cung Tâm lúc này hạ nhiệt, ra lệnh lui hết. Lại một tự nhốt mình trong phòng.

Nói về Nhị hoàng tử là con của thứ phi, hắn đã có vợ và một tiểu công chúa đáng yêu. Như vậy vẫn chưa đủ để hắn dừng lại, hắn vẫn mơ màng ngôi vị Hoàng đế kia.

------

Bên kia Quận chúa Phủ.

Sau khi tiếp nhận thánh chỉ. Quận chúa liền nhốt mình trong phòng. Tiểu Mai và A Phúc cũng không cho vào. Đến khi Tiểu Mai báo có thư gửi đến, nhận thư xong lại cho tiểu Mai lui. Đọc thư xong nàng chỉ viết một chữ "Duyệt" rồi giao cho Tiểu Mai hồi đáp.

Hôm sau, nàng mặc bộ y Phục màu trắng, mang khăn che mặt, cưỡi ngựa một mình xuất phủ. Thân ảnh màu trắng biến mất nhanh chóng. A Phúc hỏi "Cần đi theo Quận chúa không?"

Tiểu Mai suy nghĩ rồi nói "Mụi nghĩ không cần, Quận chúa nên tự mình giải quyết chuyện này thật tốt". VẬy là hai người chỉ có thể ở trong phủ chờ đợi Quận chúa trở về.

Ngoại thành, một gốc cây to đã thấy thân ảnh quen thuộc đứng đó. Quận chúa xuống ngựa đi đến. Nghe tiếng bước chân người kia xoay lại một câu như chào hỏi "nàng đã đến?"

"Đúng vậy, nhưng ta nghĩ không phải đến để đáp ứng giúp người làm những việc xấu. Ta muốn nói rõ mọi thứ". Quận chúa nhàn nhạt trả lời.

"Ý nàng là sao?" Người kia kích động nắm tay Quận chúa. Nhưn nàng kịp tránh thoát. Lại lạnh giọng nói "Nhị Hoàng tử xin người tự trọng"

"Tại sao chúng ta phải như vậy? Nàng thay lòng ư? Nàng động lòng với hắn hay chỉ vì hắn là Thái tử? Mà ta lại chỉ là Hoàng tử đây?". Một cái tát làm hắn thanh tỉnh. Ôm mặt mình hắn nói "Nàng đánh ta?"

"Đúng, cái tát này chấm dứt giữa hai chúng ta. Từ nay ta đã là Thái tử phi, là Hoàng tẩu của Nhị hoàng tử. Thỉnh tự trọng". Như Nguyệt không nghĩ rằng khi nói những lời này tâm nàng như trút được gánh nặng. Không cảm thấy lòng rối bời như trước.

"Tình cảm bao năm qua nàng nói chấm dứt là chấm dứt sao?". Nam Cung Tâm vẫn còn không buông tha.

"Nếu không người nói phải thế nào? Người để ta chờ đợi bao năm? Lại đi lấy người khác. Ta đã quá sai lầm giúp người làm những việc xấu xa kia. Ta thật có lỗi với Hàn Phong"

"Hàn Phong? Nàng gọi tên hắn thân mật như vậy sao? Nàng thay lòng sao?". Hắn quá kích động, hai tay dùng sức lắc bả vai Như Nguyệt. Nàng không quan tâm một chưởng đánh bay hắn, hắn tiếp đất máu khóe miệng chảy ra. Nàng quay lưng chuẩn bị rời đi "Thỉnh nhị đệ tự trọng. Dừng tay với những ý đồ xấu xa đó nếu không hậu quả sẽ rất khó lường". Nói rồi nàng một mạch đi thẳng lên ngựa rời khỏi nơi đó.

Chỉ còn lại mình hắn nằm trên đất lạnh, hắn không để ý hình tượng mà đập tay mạnh xuống đất hét lên "Nam Cung Tĩnh, ngươi cướp đi tất cả những gì tốt nhất của ta, ta nhất định không tha cho ngươi".........tiếng hét vang vọng khắp nơi, vang cả khu rừng.

Trở lại Quận chúa phủ, Như Nguyệt ngăm mình trong bồn tắm suy nghĩ mọi chuyện đã qua. Phải chăng đối với Nam Cung Tâm nàng chỉ là thích, một tình cảm của tuổi trẻ. Cùng nhau lớn lên được xem như là thanh mai trúc mã, hắn nho nhã lại ân cần với nàng làm nàng động tâm. Hắn lớn lên bên cạnh nàng, cho nàng bao nhiêu lời hứa hẹn tương lai. Hắn hứa sẽ lấy nàng nhưng rồi hoàng thượng ban hôn hắn và người khác. Một ngày nọ hắn đến nói với nàng hắn phải thành thân. Mong nàng hãy đợi hắn. Nàng một lần lại nhẹ dạ cả tin. Hết lần này đến lần khác cung cấp thông tin của Hàn Phong. Vì thế mà Hàn Phong đi đến đâu thì hắn cũng tìm ra để mưu sát.

Bây giờ nàng thật đau lòng chính mình lại ngu ngốc tin hắn. Hắn không yêu nàng, hắn yêu quyền lực, vì cha nàng nắm trọng binh, hắn muốn nàng chứ không phải yêu nàng. Thật may mắn nàng không ngốc nghếch, hay bản thân nàng cũng chưa từng yêu hắn?

Rất nhiều năm bên nhau nhưng một cái ôm cũng không cho hắn chạm vào, tâm lại không đau khi hắn đi lấy vợ. Bản thân thì lại đau lòng đến rơi lệ khi thấy Hàn Phong ôm người con gái khác....

Lòng nàng rối bời hết cả lên.... phải rất lâu sau khi Tiểu Mai gọi nàng mới đứng dậy lau khô người. Tiểu Mai đem đồ ăn cho nàng, nàng chỉ ăn vài cọng rau xanh rồi buông đũa, Tiểu Mai đứng bên cạnh mà không khỏi đau lòng.

"Quận chúa, em cảm thấy Quận chúa đang nhớ Thái tử phải không?

Chỉ ngước nhìn tiểu Mai, không khẳng định cũng không phủ định. Tiểu Mai lại nói "Xét về gốc độ em thấy Quận chúa yêu là Thái tử. Với Nhị Hoàng tử chỉ là thích bình thường thôi. Lúc trước người ta lập phi Quận chúa còn không đau lòng như vậy "

"Vậy sao?" Quận chúa chỉ mỉm cười hỏi.

"Quận chúa có cho rằng đây là duyên nợ không? Người là mang Thái tử trở về, hai người thật xứng đôi a. Thái tử lại rất tài giỏi tương lai sẽ là một đấng minh quân. Quận chúa đừng đau lòng nữa a. Người phải mở lòng để tiếp nhận Thái tử đi"/ tiểu Mai mang vẻ mặt ngưỡng mộ mà nói.

"Ta lại nghĩ ta đối với Nam Cung Tâm không phải yêu, ta suýt chút nữa thì hại chết Thái tử rồi". Trong mắt lại lộ ra vẻ bi thương. Giờ nàng đã nhận ra tình cảm của bản thân, trong mắt lại lộ ra vẻ chờ mong. Không biết đã bao lâu không được gặp Hàn Phong rồi. Hắn còn đối với nàng ôn nhu như trước đây không?.