Chương 42

Đông Cung - Bên trong ngự thư phòng Hàn Phong chống đầu hỏi Tiểu An "Tiểu An a, ngươi nói xem phụ Hoàng và mẫu hậu nhất định phải chọn Thái tử phi sao?"

"Dạ đúng, Thái tử chỉ việc nghe theo"

"Là ta cưới a, sao ta lại không được chọn"

"Có phải Thái tử đang lo lắng việc đó?"

"Ta chính là đang rất lo lắng việc đó".

Qua một lúc sau Hàn Phong lại hỏi "Hắn ta đi chưa?"

"Dạ không tìm được gì đã đi rồi".

Thì ra từ đầu đến giờ có người nghe trộm trên nóc thư phòng nên hai người cứ nói chuyện ngập ngừng như vậy. Bọn chúng đến đây không biết vì chuyện gì? Hàn Phong cũng không quan tâm, bởi vì những ghi chép đã giao cho phụ hoàng. Người đang nghiên cứu cải thiện các bộ phận quan lại, cách truyền tin tức, ....Tất tần tật, kể ra thật không hết a.

"Tiểu An đi nghỉ đi, ngày mai ta sẽ hỏi trực tiếp mẫu hậu""

"Tiểu An cáo lui"

Lúc này đây Hàn Phong cũng thay đồ đi ngủ. Sống trong hoàng cung phải đối phó với rất nhiều người a, ngay cả người thân cũng phải cẩn thận. Thật quá mệt mỏi mà.

----

Hôm nay thượng triều cũng thấy được Cửu Hoàng tử cùng Nhị Hoàng tham dự triều chính. Không biết ý của phụ Hoàng là gì? Còn đang hoang mang suy nghĩ thì nghe Phụ Hoàng nói "Trẫm dựa theo kế hoạch chi tiết mà Thái tử đã đưa ra sửa đổi theo đó, kết quả thật làm trẫm vô cùng bất ngờ. Thái tử đã chia sẻ gánh nặng với Trẫm rất nhiều. Trên triều hôm nay Trẫm rất muốn ban thưởng cho Thái tử, không biết Thái tử có yêu cầu gì không?"

Hàn Phong cũng không bất ngờ vì điều này, bộ máy nhà nước thời hiện đại tất nhiên tốt hơn so với thời cổ. Ta cũng chỉ mượn ghi chép lại thôi, không tài giỏi gì cũng không dám tranh công. Vậy nên nhìn Nhị Hoàng tử và Cửu Hoàng tử xong lại nói "Hồi bẩm phụ Hoàng, chia sẻ âu lo với phụ hoàng là trách nhiệm của Tĩnh nhi, các Hoàng tử và đại thần trong triều. Tĩnh nhi không có thỉnh cầu gì, chỉ hy vọng phụ hoàng có thể bồi dưỡng Nhị đệ và cửu Hoàng đệ, Nhi thần tin hai đệ ấy sẽ là cánh tay đắc lực của phụ hoàng"

Có vẻ mọi người đang rất ngạc nhiên khi Hàn Phong không xin điều gì cả, mà lại xin cho Cửu Hoàng Tử cùng Nhị Hoàng tử. Trong mắt Cửu Hoàng tử thì vui mừng không tả ngưỡng mộ nhìn Hàn Phong, Trong mắt Nhị Hoàng tử thì hàng vạn câu hỏi tại sao? "Tại sao hắn lại có ý này?"

Mỗi người mỗi ý nghĩ , chỉ có giọng cười hoàng đế vang lên "Haha, không hổ là Thái tử của Trẫm, Duyệt"

Cửu Hoàng tử bước ra "Đa tạ phụ hoàng ân chuẩn. Từ lâu nhi thần đã rất ngưỡng mộ Thái tử ca ca, Lần này xin phụ hoàng ân chuẩn cho Nhi thần được theo Thái tử ca ca học tập"

"Cửu Nhi rất có tinh thần học tập, Trẫm duyệt cho Nhân nhi"

"Tạ phụ hoàng". Hàn Nhân vui vẻ tạ ơn, trong lòng lại nghĩ đến những món ăn của Hàn Phong. Hàn Phong thì biết mình sắp tiêu rồi, gặp phải tên gia hỏa này.

Mặc dù trong lòng rất khó chịu nhưng Nhị hoàng tử cũng giả tạo bước ra nói "Nhi thần sẽ tận lực theo Thái tử học tập"

Nhìn vẻ mặt không tình nguyện kia Hàn Phong chán nản a, giả tạo như vậy làm gì? Ta là muốn ngươi tốt, hy vọng ngươi có thể sửa đổi. Đừng ép ta phải ra tay.

Trên cao, hoàng đế lại uy nghiêm nói "hôm nay trẫm đã ra một đạo thánh chỉ, Lý công công tuyên chỉ"

Giọng nói lanh lảnh cao chót vót của Lý công công vang lên "Thái tử điện hạ tiếp chỉ"

Vẫn là lần đầu tiên bản thân cảm thấy thánh chỉ này thật nguy hiểm, nhưng vẫn làm theo nghi lễ, hai chân quỳ xuống im lặng lắng nghe "Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết. Thái tử Nam Cung Tĩnh tuổi trẻ tài cao, tương lai sẽ là một trụ cột vững chắc. Tuổi cũng không còn nhỏ, đã đến tuổi lập Phi. Trẫm xét thấy Quận Chúa Như Nguyệt - ái nữ của Trần triển tướng Quân tướng mạo đoan trang, sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, xứng đôi vừa lứa với Thái tử. Kết thành phu thê. Chiếu chỉ đã ban. Lệnh Lễ bộ thượng thư chọn ngày lành tháng tốt cử hành hôn lễ. Thái tử tiếp chỉ"

Hàn Phong nghe xong chỉ nhìn Hoàng thượng, ánh mắt hai người gặp nhau như muốn hỏi "Phụ hoàng tự ban hôn ư?" Vẫn bất động không tiếp chỉ. Cửu hoàng tử ở một bên nhắc nhỏ "Thái tử ca ca mau tiếp chỉ". Vẫn im lặng. Tiếng công công lại vang lên "Mời Thái tử tiếp chỉ"

Lúc này Hàn Phong biết quyền lực ở cổ đại là cái gì rồi, sụp đổ đưa hai ta ra "Nhi thần tiếp chỉ, tạ phụ hoàng".

Đám quan lại kia nhoi nhoi lên tiếng chúc mừng, thật mệt. Phía bên kia sắc mặt Nam Cung Tâm cũng không tốt là mấy. Bãi triều rồi phải đối phó cả đám quan lại nịnh bợ kia thật mệt. Đến trưa cũng không có trở lại Đông cung, cũng không đi Thanh Xuân cung mà đến Khôn Ninh Cung than vãn với mẫu hậu.

"Mẫu hậu a, người nói xem phụ Hoàng không hề hỏi qua ý kiến của Tĩnh nhi đã vội vàng ban hôn. Sao được a? Quận chúa bên kia chẳng phải bị ép gả sao?"

"Xưa nay làm gì có đạo lí cha mẹ phải hỏi ý con cái chứ?" Hoàng hậu rất bình tĩnh a.

"Nhi thần tin mẫu hậu biết chuyện giữa Quận chúa và Nhị hoàng đệ?" Ngồi trên ghế uống trà, Hàn phong cũng không còn vội vả mà từ tốn nói.

"Cũng biết sơ qua, nhưng việc đó có là gì? Tĩnh nhi có thể xử lí phải không" Hoàng hậu đến ngồi bên cạnh Hàn Phong. Hàn Phong cũng không có tiếp lời. Lại nghe Hoàng hậu nói tiếp "Hay là Thái tử đang lo ai đó sẽ đau lòng"

"Mẫu hậu nhìn ra rồi sao? Vậy sao để Nhi thần phải tự xử lí mọi việc này?" Hàn Phong hết cách rồi.

"Vì ta tin năng lực của Thái tử a" . Hoàng hậu nói xong còn che miệng cười khúc khích. Trời ơi hành động này giống như mẫu hậu đang hồi xuân vậy.

"Mẫu hậu nói xem nhi thần thần phải nói với Uyển Nhi như thế nào đây?. Thật sự Hàn phong không biết đối mặc với Uyển Nhi như thế nào nữa.

"Nói thật". Hoàng hậu a, đây không phải là người tất nhiên sẽ dễ dàng như vậy rồi. Nhưng làm sao Hàn Phong đi nói với người mình thương là mình sắp thành thân kia chứ.

"Người nói bao lâu thì có thể lập phi đây?" . Hàn Phong lười suy nghĩ rồi nha.

"Tên tiểu tử nhà ngươi chưa gì đã đòi lập phi a? Đi mà xử lí ổn thỏa với Uyển Nhi bên kia đi". Hoàng hậu liếc Hàn Phong, ánh mắt trách mắng.

Hàn Phong phản ứng chậm chạp đứng dậy rời đi, vừa tới của thì nghe Hoàng hậu nói "Ta nhìn ra tình ý trong ánh mắt Quận chúa".

"Tĩnh nhi đã hiểu".

Hàn Phong Cùng Tiểu An rời khỏi Khôn Ninh cung đi về một nơi mà tác giả cũng không biết. Chương sau chúng ta sẽ biết nhé.

----

Lời tác giả: Hôm nay ta nghỉ ở nhà nên có thời gian viết vài chương. Bù lại những ngày trước lười biếng a.