Chương 41

Mọi ngày đều là giờ trưa Hàn Phong sẽ đến bồi nàng ăn cơm. Hôm nay đến xế chiều Uyển Nhi vẫn không gặp Hàn Phong. Nàng tự trách bản thân có phải quá rảnh rỗi để đợi chờ người kia không? Từ khi nào nàng lại bắt đầu phụ thuộc vào người ấy.

Ở thư phòng Hàn Phong cũng không phải không nhớ Uyển Nhi, Hàn Phong là đang bận lập ra một số kế hoạch chi tiết. Cuối cùng cũng xong, đứng lên duỗi người một cái lại hỏi Tiểu An mấy giờ, Tiểu An cho biết đã đến giờ dùng bữa rồi. Hàn Phong tay vỗ trán một cái vội nói "Đến Thanh Xuân Cung ngay". Không đợi Tiểu An hô hào đã biến mất ngay tức khắc, Tiểu An chạy phía sau há hốc mồm. "Công phu của điện hạ tốt vậy sao?"

Lúc chạy vào Thanh Xuân cung, Hàn Phong lệnh cho cung nữ không cần thông báo, mà đi thẳng vào, chỉ thấy bóng dáng Uyển Nhi ngồi cạnh cửa sổ, tay gãy một khúc nhạc rất đi vào lòng người. Hàn Phong không lời diễn tả vì vốn đam mê âm nhạc không có. chỉ im lặng đứng nhìn bóng dáng kia, thưởng tức tài nghệ của nàng. Cho đến khi tiếng đàn ngưng hẳn, Uyển Nhi xoay người thấy Hàn Phong đứng đó, nhịp tim lại chậm rồi. Không nghĩ nhiều, nàng ít nhiều cũng có chút lễ nghi liền hành lễ với Hàn Phong. Lúc này Hàn Phong tỉnh mộng, bối rối trách bản thân thất thố.

"Sao đến giờ Thái tử mới nhớ tới Uyển Nhi đây?". Nhẹ buông một câu rồi xoay lưng về phía Hàn Phong nhìn về hướng cửa sổ. Trong lòng thầm mắng sao lại nói ra câu này.

Bên kia Hàn PHong không kịp phản ứng, Trợn mắt kinh ngạc nghĩ thầm "nàng là đang đợi ta sao?" Nhưng biết Uyển Nhi khó khăn lắm mới nói được những lời này, mình không thể làm nàng thẹn được. Nên vội vàng giải thích "Hôm nay ta có việc ở lại thư phòng xử lí, nàng xem cả cơm trưa ta cũng không ăn, cố làm xong để chạy đến ăn cùng nàng"

Khi nghe được những lời này, tâm Uyển Nhi có chút ấm áp. Nhưng vẫn không cho Hàn Phong vẻ mặt tốt, giọng nói mang vẻ trêu chọc "Vậy Uyển Nhi thật có tội lớn không thể tha thứ rồi".

"Làm sao có thể, Uyển Nhi nàng đừng nói vậy, ta lập tức đi làm cơm chúng ta cùng nhau ăn".

"Thái tử quên thân phận của mình rồi sao?". Uyển Nhi thật không hiểu người trước mặt nàng nghĩ gì? thân phận cao quý như vậy có thể cà lơ phất phơ chạy nhảy khắp nơi, hôm nay còn xuống bếp nấu ăn cho nàng, không biết ngày sau thiên hạ sẽ đồn đoán như thế nào đây.

"Nàng lo gì a. Ta không ngại, nàng xem thức ăn trong cung không hợp khẩu vị của nàng. Nhìn nàng gầy đi ta đây rất đau lòng a". Hàn Phong không động lực nao có thể khiến mình nói ra câu này không biết ngại. Lại thản nhiên như vậy nữa chứ.

Hàn Phong lúc này đã đi xuống ngự thiện phòng làm một số món đơn giản. Khi trở lại đã thấy Uyển Nhi rửa xong, mặc bộ y phục màu nhạt, nhìn rất nhẹ nhàng thoải mái. Đuôi tóc còn ướt sủng do chạm phải nước, nhìn thật sự rất câu người a.

Sai người đặt thức ăn xuống bàn, Hàn Phong gắp thức ăn cho Uyển Nhi, cả hai lẳng lặng ăn không nói gì. Chờ khi ăn xong cũng là đoạn thời gian sau. Hàn Phong lôi kéo Uyển Nhi đi dạo, lần này không phải Uyển Nhi mang Hàn Phong bay lên mái nhà, mà là ngược lại làm Uyển Nhi rất ngạc nhiên. Chỉ biết Hàn Phong bắt đầu học võ nhưng không nghi trong thời gian ngắn công phu lại tốt thế này.

"Hehe, ta đã nói sau này ta sẽ bảo hộ nàng". Hàn Phong nhẹ nhàng đặt Uyển Nhi xuống rồi nói. Không đợi Uyển Nhi hỏi đã kể lại chuyện võ công của mình, Hàn Phong không nghĩ sẽ giấu Uyển Nhi điều gì cả. Bên cạnh Uyển Nhi chăm chú lắng nghe, nhìn gương mặt người bên cạnh lúc nào cũng lo lắng cho mình. Lo mình nàng ở trong cung sẽ buồn, vì vậy luôn dành thời gian đến đây. Tâm một trận cảm động.

"Sao Thái tử lại đối tốt với ta như vậy?". Ngừi bên cạnh luôn im lặng lắng nghe, bất ngờ hỏi một câu như thế. Hàn Phong nghiêng đầu mỉm cười. Nhìn Uyển Nhi một lúc lâu mới thốt lên "Đó là điều ta nên làm"

"Thái tử có thể như vậy đến khi nào?" Uyển Nhi không tin lắm những lời hứa hẹn, nàng biết người trước mặt đang thật lòng nhưng không có nghĩa sẽ chỉ có mình nàng.

"Cả đời". Chỉ hai chữ cũng đủ rồi. Tay bắt lấy tay của Uyển Nhi. Lại tiếp lời "Uyển Nhi có nguyện ý để ta bảo hộ nàng cả đời không? Ta đảm bảo với nàng, Hoàng cung không phải nơi giam cầm, ta sẽ thay đổi mọi thứ để nàng cảm thấy Hoàng cung như một ngôi nhà, Khi nàng buồn cố thể ra ngoài đi dạo và tất nhiên ta sẽ đi cùng nàng. Khi mệt mỏi chúng ta sẽ về đây. Được chứ"

Rất cảm động a, nhưng Hàn Phong không nghĩ Uyển Nhi lại cho mình gáo nước lạnh đâu "Không biết Thái tử nói câu này với bao nhiêu người rồi?". Ơ, lại lại gương mặt lạnh lùng đó.

"Ta lần đầu tiên nói với nàng. Tiểu An nói với ta, Nam nhân ở đây có tam thê tứ thϊếp nhưng họ là nam nhân. Ta mới không phải"

Lúc này Uyển Nhi không nhịn được mà cười thành tiếng "Thái tử ngốc".

"Ta nguyện ý là Thái tử ngốc của nàng"

Trò truyện đến khuya, Hàn Phong ôm Uyển Nhi trở về phòng. Nhìn UYển Nhi thay xong đồ ngủ vẫn không có ý định rời khỏi. Đứng yên tại cửa. Uyển Nhi xoày lại không khỏi trách móc "Thái tử còn việc gì căn dặn sao?"

"Ta có thể ngủ lại đây không?"

"Thái tử có muốn ngày mai danh tiết của ta đều bị hủy trong tay người không chứ?"

"Ta sẽ chịu trách nhiệm mà"

"Ra ngoài!!!". Uyển Nhi thẹn quá hóa giận nói rất lớn tiếng hai từ này. Làm Hàn Phong đứng người, nhưng vẫn không quên chiếm tiện nghi. Chạy đến hôn nhẹ lên môi của người đẹp rồi chạy đi mất.

Ánh trăng bên ngoài vẫn tròn đây, chiếu vào bên trong phòng có một nữ tử gương mặt lạnh lùng, môi lạnh mấp máy không nói nên lời...

-----